Ngay cả ngôi vị quốc vương của Ngô Thiên mà ta đều từ, vậy thì chạy đến nơi đó của ngươi làm vương làm cái rắm gì, ta làm con mẹ ngươi ấy.
Nếu tiên sinh biết mình không có cách cục như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu thất vọng nữa.
Vì thế Ngô Thiên bình thản bước ra một bước nói: "Ta không có hứng thú với việc làm quốc vương, làm vương gì đó, cho nên tâm ý tốt của Vân Đỉnh quốc vương ta xin nhận, các ngươi trở về đi!"
Nghe vậy, hai gã sứ giả lập tức nhíu mày.
Có thể thấy được sắc mặt bọn hắn trở nên âm trầm.
"Ngô Thiên, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"
Giọng nói nặng nề của hai người vang lên, âm thanh lạnh lẽo:
"Lời này của ngươi chính là muốn kháng chỉ?"
Ngô Thiên im lặng không lên tiếng.
Chỉ nhàn nhạt nhìn bọn họ, ý tứ đã rất rõ ràng.
Điều này làm hai người tức giận khôn nguôi.
"Ngươi có biết sẽ có hậu quả gì không?"
"Dám kháng chỉ của Vân Đỉnh quốc vương, đây chính là tội thần hình câu diệt"
"Không chỉ có ngươi, toàn thể đế quốc Ngô Thiên của ngươi cũng sẽ gặp đả kích mang tính hủy diệt"
"Ngươi phải suy xét thật kỹ, ngươi có thể thừa nhận kết quả này sao?"
Thanh âm lạnh băng của hai người truyền ra, không hề che giấu ý tứ uy hiếp ở bên trong chút nào.
Điều này khiến Ngô Thiên nhíu chặt mày.
Ngô Thiên hắn cũng không sợ cái gì.
Nhưng khi biết sẽ liên lụy đến toàn bộ đế quốc Ngô Thiên, trong lòng hắn khó tránh khỏi có điểm băn khoăn.
Làm sao bây giờ?
Trong một khắc, Ngô Thiên không biết nên làm sao cho phải.
Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cũng chỉ có thể thỉnh giáo tiên sinh.
Hắn âm thầm lấy ngọc giản ra truyền âm cho Dịch Phong.
"Cầu vật!"
"Hóa ra bốn kim tệ kia là do ngươi trộm"
"Ta hủy ngươi."
Tại chỗ ở của Nguyên Tịnh, Dịch Phong đang hủy Lâu Bản Vĩ thì nhận được truyền tin của Ngô Thiên.
Dịch Phong thuận tay lấy ngọc giản ra xem.
Thật ra ngọc giản này giống như điện thoại ở kiếp trước, cũng coi như là một vật phẩm bình thường ở thế giới này, không phải chỉ có người tu tiên mới có thể sử dụng, phàm nhân hơi đại phú đại quý một chút cũng có thể mua được.
Nhớ tới ngọc giản này của hắn hình như là người khác tặng.
Cụ thể là ai tặng thì hắn đã quên rồi.
"Tiểu Kê Nhi, chuyện gì" Dịch Phong cầm ngọc giản lên thong thả hỏi.
"Tiên sinh là như vậy, có một lựa chọn mang tính quyết định, ta cần thỉnh giáo ngài một chút" Ngô Thiên cung kính nói.
"Ai nha, trước đó không phải ta đã nói với ngươi mấy thứ này rồi sao?"
"Cách cục!"
"Cách cục!"
"Cách cục!
"Tóm lại gặp chuyện không phải sợ, dũng cảm tiến lên là được!"
"Được rồi, ta đang bận lắm. Không thèm nghe ngươi nói nữa, cúp đây."
Nói xong, Dịch Phong trực tiếp cắt đứt ngọc giản, nhấc tay áo lên tiếp tục hủy Lâu Bản Vĩ.
Mà nhìn bị ngọc giản bị cắt đứt, Ngô Thiên đứng tại chỗ trong đầu lại quanh quẩn lời của Dịch Phong nói thật lâu.
"Gặp chuyện không phải sợ, dũng cảm tiến tới là được..."
"Hình như những lời này của tiên sinh có ý tứ riêng!"
Ngô Thiên nheo mắt, trong lòng dường như hiểu ra được một chút.
"Còn có cách cục."
"Tiên sinh vẫn luôn nhấn mạnh cách cục với ta..."
"Vậy thì cách cục gì còn lớn hơn so với Vân Đỉnh quốc vương đây?"
lẩm bẩm một hồi, tròng mắt Ngô Thiên trợn tròn.
Trong lòng lại đột nhiên hiểu ra.
Hít!
Miệng hít vào một ngụm khí lạnh.
Thì ra tiên sinh kỳ vọng hắn cao như vậy!
Nhận thấy nguy hiểm đã qua, Ngô Thiên vẫn luôn trầm mặc, trên khuôn mặt của hai người lộ ra một nụ cười lạnh.
Nhớ lại uy quyền mà Ngô Thiên thể hiện với đế quốc Vân Đỉnh, quả thật vẫn rất đáng sợ.
"Thế nào?"
"Nói vậy hẳn là người đã nghĩ thông?"
Hai người nhếch miệng, cất giọng chế giễu.
Thế nhưng, bọn hắn vừa dứt lời thì bỗng nhiên có một luồng uy áp kinh khủng áp thẳng xuống đỉnh đầu của bọn hắn.
Ngay tức khắc, cả hai như đang gánh theo một ngọn núi đồ sộ, mà mặt đất phía dưới thì đột nhiên nứt ra, toàn thân bọn hắn lập tức đổ mồ hôi như suối.
Nhìn rõ rồi thì mới phát hiện Ngô Thiên không hề có dấu hiệu động thủ với bọn hắn.
Sắc mặt hai người đại biến, sau đó bọn hắn trầm giọng quát:
"Ngô Thiên, ngươi làm cái gì vậy, dám ra tay với bọn ta, bọn ta chính là sứ giả của đế quốc Vân Đỉnh, ngươi dám mạo phạm, chán sống rồi hay sao?"
"Hừ, sứ giả thì sao? Các ngươi đều đáng chết!"
Giữa không trung, Ngô Thiên bật cười đầy ngạo mạn.
"Hơn nữa ta không chỉ muốn giết các ngươi, tiếp theo ta còn muốn lấy mạng cả hoàng cung của đế quốc Vân Đỉnh!"
"Ngươi dám?"
Hai người kia trừng mắt không nói nên lời, run rẩy chỉ tay vào Ngô Thiên, giọng nói vô cùng giận dữ.
"Ngươi thử xem ta dám hay không dám?"
Ngô Thiên vừa cười điên cuồng vừa hung hăng đánh ra chưởng ấn, rơi thẳng xuống đỉnh đầu của hai người bọn họ.
Sau đó trước mặt vô số người, hai người kia bị đánh cho tan xương nát thịt, chỉ còn lại một vũng máu, chết ngay tại chỗ.
"Quốc vương đại nhân, ngài?"
Cảnh tượng này thật sự đã làm mọi người kinh sợ.