"Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Giọng của Vân Đỉnh quốc vương khản đặc: "Ngươi nói đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhân vật mục tiêu căn bản không hề phá bỏ phong ấn?"
"Mau nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Hai vị tướng Phong Vân sợ đến run rẩy, nhưng không thể không kiên trì nói: "Khởi bẩm Quốc vương, khởi bẩm Diệt Thế đại nhân, đúng là nhân vật mục tiêu không hề phá bỏ phong ấn của vùng đất hoang vu, hình như hắn ta không phát hiện ra phong ấn"
"Cái gì?"
Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương nghe vậy thì lập tức vô cùng hoảng hốt.
Diệt Thế túm lấy hai người, trầm giọng hỏi: "Vậy ta hỏi ngươi, hiện tại hắn đang ở đâu, còn đang ở vùng đất hoang vu sao?"
"Không có, không còn ở đó nữa."
Phong tướng đổ mồ hôi lạnh nói: "Hắn ta đã bay đi từ lâu rồi"
"Bay đi?"
Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương ngơ ngác đến sững người.
"Nhưng không đúng!" Lúc này, Diệt Thế nhanh chóng nhớ ra rồi nói: "Nếu người này không hề phá bỏ phong ấn của Hoàng Thiên thì tại sao Khí Vận Tiên Trụ lại có điểm báo được?"
Nghe vậy, Vân Đỉnh quốc vương cũng lập tức phản ứng lại, hắn ta thốt lên đầy ngạc nhiên: "Đúng vậy, tuy Khí Vận Tiên Trụ cũng có lúc tự sinh ra một vài biến hóa nhỏ nhưng điềm báo lần này chắc chắn không phải là một biến hóa nhỏ. Có thể gây ra biến hóa như vậy chỉ có thể là một sự việc có liên quan đến khí vận quan trọng đã xảy ra biến hóa mà thôi"
"Nói mau, có phải các ngươi muốn lừa ta hay không?
Vân Đỉnh quốc vương vừa rồi còn vui vẻ tươi cười, lúc này lại nổi giận bắt lấy hai vị tướng quân Phong Vân, lực lượng cuồn cuộn của hắn ta giống như một cái giác hút, hút lấy bọn hắn bay lên giữa không trung.
"Quốc vương, thần không dám, không phải chúng thần lừa người, chúng thần còn chưa nói hết." Trên mặt hai vị tướng quân Phong Vân hiện vẻ cầu xin, bọn hắn chật vật nói.
"Các ngươi không thể nói một lần cho xong sao?" Vân Đỉnh quốc vương tức giận, hắn ta tung một chưởng quật ngã hai vị tướng quân Phong Vân xuống đất.
Nghe vậy, bọn hắn đều cảm thấy bản thân như sắp rớt nước mắt.
Rõ ràng là hai vị không cho chúng thần cơ hội nói ra mà.
Đương nhiên, bọn hắn chỉ dám oán thầm trong lòng, nào dám nói ra miệng. Cả hai vội vàng kể lại mọi chuyện xảy ra sau đó:
"Tuy nhân vật mục tiêu không phá vỡ phong ấn mà lại bay đi mất, nhưng lúc sau Hoàng Thiên đã tự bò ra khỏi phong ấn"
"Cái gì?"
Lời này khiến cả đại điện dậy sóng.
Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương mở to hai mắt, biểu cảm trên mặt thay đổi không ngừng.
"Ha ha ha ha!"
Cuối cùng, hai người nhìn nhau, bỗng nhiên nở nụ cười lớn.
"Thì ra là như thế, thì ra là như thế"
"Thật sự là trời cũng giúp ta!"
Tiếng cười của hai người này khiến bọn hắn cảm thấy bối rối.
Quốc vương và Diệt Thế đại nhân giận quá hóa điên rồi sao?
Bọn hắn không hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề sao?
Bản thân bọn hắn còn chưa nói hết mà sao lại cười rồi?
Hai người trở nên cuống cuồng, muốn nhanh chóng nói hết thảy mọi chuyện đã xảy ra phía sau.
Tuy nhiên.
Hai người vừa mới há miệng, Vân Đỉnh quốc vương lại một lần nữa thay đổi sắc mặt. Hắn ta bước lại gần nhẹ nhàng nâng hai người dậy.
"Ô kìa, hai vị ái khanh, vừa rồi là trãm đã hiểu lầm các ngươi."
Vân Đỉnh quốc vương vui vẻ nói: "Tuy rằng bất ngờ xuất hiện biến cố, nhưng biến cố này lại càng hợp ý chúng ta!"
"Dù cho chúng ta bày mưu tính kế như thế nào, nhân vật mục tiêu kia và chúng ta không có quan hệ gì, nhưng dẫu sao cũng sẽ liên lụy đến một ít nhân quả"
"Nhưng nếu Hoàng Thiên tự giải trừ phong ấn chạy ra thì lại là chuyện khác, điều này cũng có nghĩa chúng ta không dính dáng đến bất kỳ nhân quả nào mà vẫn đạt được hiệu quả mong muốn, ngươi nói đây có phải là càng hợp ý của chúng ta hay không?"
"Ha ha ha!
"Cho nên hai người các ngươi không cần hoảng sợ, trẫm vẫn sẽ thưởng cho các ngươi"
"Đúng, Quốc vương nói không sai, biến cố này càng hợp lòng chúng ta" Biểu cảm khuôn mặt Diệt Thế đổi đi đổi lại vài lần, lại biến thành bộ dáng cười tủm tỉm tiếp lời: "Cho nên chúng ta không chỉ phải thưởng cho hai công thần các ngươi mà còn phải thưởng thật lớn mới đúng!"
"Chúc mừng Quốc vương, chúc mừng Diệt Thế đại nhân"
"Đế quốc Vân Đỉnh thiên thu vạn đại!
Trong phút chốc, cả hoàng cung tràn ngập sự vui sướng. Vô số cao thủ trong triều đình nhao nhao quỳ xuống đất, lời cầu chúc nhiệt liệt truyền ra.
Nhưng mà hai vị tướng Phong Vân thì lại hoảng đến mức sắp khóc.
Chúc mừng cái gì mà chúc mừng!
Thỏa lòng hợp ý cái quỷ ấy.
Thiên thu vạn đại thế quái nào.
Nghe hai chúng ta nói cho xong có được không hả?
Hai người vội vàng quỳ xuống đất, giọng điệu tràn đầy lo lắng vang lên: "Quốc vương, Diệt Thế đại nhân, không phải như vậy, xin nghe chúng thần nói đã..."
Nhưng lời nói của bọn hắn lại bị Vân Đỉnh quốc vương ngắt ngang một lần nữa.