"Các huynh đệ, ta thấy sư tôn nói không sai, chúng ta nên ra ngoài nhiều một chút" Lúc này, Tô Vân Vận bước ra nói.
"Sư tỷ! Sư tôn thật sự có ý này sao?" Mọi người dồn ánh mắt nhìn về phía Tô Vân Vận hỏi: "Nhưng sư tôn muốn chúng ta ra ngoài để làm gì chứ?"
"Chẳng phải sư tôn đã nói rất rõ rồi sao?"
"Tìm chút chuyện để làm"
"Đương nhiên là tìm chút chuyện để làm!"
Tô Vân Vận nói với vẻ đầy ẩn ý.
Nghe vậy, mọi người mới đột nhiên phản ứng lại, hai mắt sáng lên.
Đúng!
Bọn hắn là đệ tử của sư tôn, đệ tử của Thiên Địa Môn, sao có thể chui rúc trong sơn môn cả ngày được?
Đương nhiên là phải làm rạng danh lục địa, hay thậm chí là giẫm nát lục địa dưới lòng bàn chân.
Nghĩ thông suốt hết mọi nguyên do.
Các sư huynh đệ đều đã rục rịch không kịp chờ đợi muốn đi ra ngoài tông môn hành động.
"Hơn nữa đối với chúng ta sư tôn thực sự là dụng tâm lương khổ"
Lúc này một tên đệ tử cảm khái nói: "Mặc dù đã hiểu được đạo lý trong Tàng Kinh Các, tu vi cũng ngày càng nâng cao nhưng chung quy ta vẫn cảm thấy tâm cảnh của ta đã đến bình cảnh, vẫn luôn không tìm được nguyên do."
"Mà hiện tại xem ra ra ngoài dạo chơi là có thể phá được cái rào cản này!"
"Đúng vậy, ta cũng có cảm giác đó."
"Xem ra sư tôn cũng đang cố ý nhắc nhở chúng ta về phương diện này!"
"Sự dạy dỗ của sư tôn đối với chúng ta thực sự là không ai bằng!"
"Nếu thế thì các sư huynh đệ chúng ta mau ra ngoài đi!"
"Được!"
Sau khi thu dọn đơn giản, các sư huynh đệ bắt đầu rời đảo.
Nhóm sư huynh đệ này xuống núi cũng có không ít cư dân trên đảo nhìn thấy.
"Bầu trời Tiên Giang lục địa sợ là sẽ phải thay đổi rồi!"
"Đúng vậy!"
Hai lão nhân chơi cờ dưới bóng cây không biết là cố ý hay vô tình mà quan sát, đồng thời nhỏ giọng bàn luận.
"Ngươi có hậu nhân ở ngoại giới không?"
"Có."
"Vậy thì hãy truyền tin tức về đi, đừng bất cẩn mà chọc vào, nếu không thì cả đoàn sẽ bị tiêu diệt."
"Đúng vậy, nếu như đạp phải tấm sắt này, sợ là ông trời có ra tay cũng khó có thể đảm bảo, đa tạ đã nhắc nhở!"
Một lão giả lấy ngọc giản ra, thả tin tức ra bên ngoài.
Trong lúc hắn lấy ngọc giản, không ít người trên đảo cũng đang gửi thư đi.
Mục đích cơ bản là giống nhau.
"Ngũ sư tỷ ngươi định đi làm gì?"
Lúc các sư huynh đệ rời khỏi đảo nhỏ, đối mặt với biệt ly, không ít người đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Vân Vận.
"Ta?
Tô Vân Vận không nhịn được cười khổ: "Thật ra ta muốn làm bạn ở bên cạnh sư tôn để hầu hạ người, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người, nếu ta không đi ra ngoài điểm danh, e là sư tôn sẽ không thu nhận ta làm đệ tử, cho nên trước tiên ta định đi xung quanh xem một chút."
"Còn ngươi?"
"Ta là hoàng tử của đế quốc Đại Lệnh ở Lăng Hư Giới, vốn dĩ không có suy nghĩ gì đối với ngôi vị hoàng đế, nhưng mà ngẫm nghĩ một lát nếu ta không có chút thân phận thì thực sự không xứng khi nói mình là đệ tử của sư tôn, cho nên trước tiên ta sẽ quay về để lăn lộn để trở thành hoàng đết" Đệ tử đứng hàng thứ ba mươi hai nói.
"Ừm, ta cũng dự định như vậy, cho nên tạm thời chúng ta trở về tông môn ở Lăng Hư Giới, tùy tiện thu nhận một đệ tử đứng đầu, sau đó lấy chức chưởng môn. Như vậy nếu thời gian tới sư tôn có muốn dùng tới nơi này thì ta cũng có thể phát thẻ thông hành"
Một tên đệ tử khác nói.
"Hai vị sư đệ rất có cách nhìn"
Lý Thái Bạch cưỡi trên thanh ngưu lên tiếng: "Từ lâu đã có tin đồn sư tôn sẽ tham gia đại kỳ tiếp theo, tuy rằng sư tôn đã sớm đạo pháp thông thiên, mọi thứ trong thiên hạ đều nắm trong lòng bàn tay, nhưng chúng ta là đệ tử thì vẫn phải phân ưu vì người. Nếu chúng ta nắm trong tay một chút quyền lực, nói không chừng sau này sẽ có thể giúp sư tôn và các lão nhân gia.
"Thái Bạch sư huynh nói không sai."
"Đã như vậy chúng ta hãy dùng bản lĩnh của mình nỗ lực hết sức để đạt được thành tựu lớn nhất!"
"Được"
"Nhưng mà phải nhớ kỹ, sư huynh đệ chúng ta nhất định phải giữ liên lạc, nếu như người kia có chuyện gì thì nhất thiết phải chạy tới trước tiên."
"Rõ, hiểu rõ."
Các sư huynh đệ đều lên tiếng trả lời, sau đó bọn hắn hóa thành từng đạo lưu quang, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
"Cuối cùng cũng xua đuổi được đám người ngồi ăn chờ chết này."
Dịch Phong ngồi trên ghế dựa, tâm tình vô cùng thoải mái.
Hôm nay toàn bộ Thiên Địa Môn ngoại trừ Thanh Hoan Tướng và hòa thượng quét rác ra thì cũng chỉ còn lại một mình hắn, Chung Thanh, Ngô Trường An còn có Vân Vũ.
Các khoản chỉ đều nhỏ hơn rất nhiều.
Mấu chốt là đuổi được đám người ăn nằm chờ chết này cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ của nhiệm vụ.
Quả thật là rất tốt.
Đương nhiên.
Điều khiến Dịch Phong hưng phấn nhất đó là trải qua khoảng thời gian tích lũy này số lượng đệ tử của hắn đã lên đến chín mươi chín người.