Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 652: Tìm chút chuyện để làm




Phải biết rằng thời điểm hắn biết được thông tin về thiên định chỉ số vào mười năm trước thì cũng chỉ mới có hai trăm ba mươi tư người.

Mà hai trăm ba mươi tư người này là con số đã tích lũy qua rất nhiều kỷ nguyên, do các loại thân phận như Luân Hồi Giả, Trọng Sinh Giả... tạo thành. Có lẽ là hiện tại thực lực của bọn hắn không mạnh nhưng trên người bọn hắn đều kế thừa khí vận và tương lai không giống người bình thường.

Hoặc có thể nói những người này đều là thiên chi kiêu tử chân chính, là con cưng của trời cao.

Tuy nhiên.

Trải qua rất nhiều kỉ nguyên mới có thể có được hai trăm ba mươi tư người này. Mà bây giờ thời gian mới chỉ trôi qua có mười năm, số lượng lại nhảy lên hơn ba trăm người.

Điều này chẳng khác nào nói rằng loại thiên chi kiêu tử này có thể tăng hơn sáu mươi người chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi.

Đây con mẹ nó là khái niệm gì chứ?

Nhưng điều càng làm cho da đầu hắn tê dại hơn chính là con số này vẫn chưa dừng lại ở ba trăm.

Hơn nữa còn tăng lên với tốc độ nhanh chóng.

Ba trăm, năm trăm, một ngàn...

Hai ngàn, ba ngàn, bốn ngàn...

Cho đến khi đột phá hơn một vạn!

Diệt Thế trợn tròn mắt, trong lòng sớm đã kinh hãi đến mức không biết phải dùng từ gì để hình dung.

Đến cuối cùng, Diệt Thế hoàn toàn chết lặng.

Mà sau khi con số đột phá hơn một vạn thì vẫn còn điên cuồng tăng lên.

Một vạn rưỡi, hai vạn, hai vạn rưỡi...

Mãi đến khi con số lên đến chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi thì mới dừng lại.

Diệt Thế có cảm giác hai chân như nhũn ra.

Cả người hắn run lẩy bẩy.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu được, tại sao vị kia phải thông qua Tinh Tượng chi lực nói cho hắn biết thiên định chỉ số một lần nữa.

Vậy mà lại có biến cố ngập trời như thế.

Loạn rồi.

Loạn hết cả lên rồi.

Tất cả đều rối loạn.

Hoàn toàn hỗn loạn.

Tích lũy qua rất nhiều kỷ nguyên mới có được hai trăm ba mươi tư Thiên Định Giả.

Sau đó chỉ mới gần mười năm mà đã tăng lên gần mười vạn.

Loại chuyện này này đã hoàn toàn thoát khỏi phạm trù tư tưởng của hắn.

Sự tồn tại của một thiên chi kiêu tử có thể khiến cho đại lục rung chuyển nhất định.

Bây giờ lại có mười vạn thiên chi kiêu tử trong cùng một thời đại, tưởng tượng thôi cũng biết sẽ gây nên sự xung đột kinh thiên động địa như thế nào.

"Xung đột?"

"Không tồn tại."

"Người sống trên đảo đều là người một nhà, cả đời này cũng không thể gây nên trận xung đột cực lớn được!"

Nói chuyện phiếm trong lúc câu cá, khi nói đến sự lo lắng này của Lục Thanh Sơn, Dịch Phong chỉ cười cười.

Hôm nay thu hoạch được khá nhiều cá, hắn nhìn sắc trời sau đó đứng dậy duỗi thắt lưng, nói: "Đi về thôi, trời đã không còn sớm nữa."

"Vâng, tiên sinh"

Lục Thanh Sơn cõng giỏ cá lên đi theo phía sau.

Trở lại Thiên Địa Môn, Dịch Phong vốn có tâm tình không tệ không hiểu sao lại phiền não bực bội.

Hiện tại hắn càng ngày càng cảm thấy bất mãn đối với đám đệ tử.

Lần trước tập hợp bọn hắn lại giáo huấn một trận, tưởng bọn hắn sẽ chịu thu liễm vài ngày, tốt xấu gì cũng bày ra bộ dạng chăm chỉ cho hắn xem một chút.

Nhưng mẹ nó! Càng ngày càng quá đáng.

Trước kia chí ít cũng có thể nhìn thấy có người đi lại, bây giờ thì hai mươi bốn giờ đều không thấy một ai. Đám này ở Tàng Thư Các làm gì không làm, lại con mẹ nó tìm thoại bản xem tranh châm biếm.

Quả là không để sư tôn như hắn vào mắt!

Vô cùng phẫn nộ.

"Lão Thanh, triệu tập bọn hắn"

Dịch Phong đen mặt truyền âm xuống.

"Rõ!"

Lúc này đây, âm thanh vui mừng truyền khắp Thiên Địa Môn.

Trong Tàng Thư Các, tất cả mọi người đều ngẩng đầu.

"Mau mau, sư tôn gọi chúng ta!"

"Đúng vậy! Lại có thể nhìn thấy sư tôn rồi."

"Không biết sư tôn sẽ dặn dò gì đây!"

Chỉ chốc lát sau, mấy chục đệ tử tụ tập ở quảng trường, cùng đợi Dịch Phong dạy bảo.

Vừa nhìn thấy đám phế vật ăn rồi chờ chết này, Dịch Phong lập tức quát lên.

"Ta nói đám phế vật các ngươi, cả ngày cứ như rùa rụt cổ vào Tàng Thư là có ý gì?"

"Ngươi nhìn xem, đã thành cái dạng gì rồi?"

"Còn ngươi nữa, đã biến thành một tên tiểu tử mập chết"

"Ra ngoài đi dạo một chút không được sao?"

"Là mấy tiểu tỷ tỷ bên ngoài không dễ nhìn hay không khí bên ngoài không trong lành?"

Dịch Phong nghiêm mặt giáo huấn: "Các ngươi ra ngoài đi dạo một chút, tuỳ tiện tìm chút chuyện mà làm không phải tốt hơn làm con rùa rụt cổ trong Tàng Thư Các sao?"

"Cuối cùng ta chỉ muốn nói với các ngươi một câu, bắt đầu từ hôm nay, nếu để ta nhìn thấy các ngươi cả ngày ăn rồi chờ chết thì cút hết cho ta."

Dịch Phong xanh mặt xoay người rời đi.

Muốn ăn rồi chờ chết ở Thiên Địa Môn, để lông dê lại cho hắn?

Không có cửa đâu!

Sau khi Dịch Phong rời đi, chúng đệ tử của Thiên Địa Môn bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

"Sư tôn, sư tôn đây là có ý gì?"

"Đúng vậy! Bình thường sư tôn cũng không nghiêm khắc như vậy, sao hôm nay lại như thế?"

Đám người suy đoán với vẻ mặt trịnh trọng.