Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 627: Mục tiêu một trăm người, gần lắm rồi! (2)




Nhìn thấy dáng vẻ ngờ nghệch của Bạch Khởi Ngọc, Tô Vân Vân thở dài một hơi.

Sư đệ này của nàng.

Kể từ khi bị hói sau khi đọc cuốn truyện tranh đó, mặc dù thực sự đã trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cũng trở nên ngốc hơn, luôn bày ra dáng vẻ thẫn thờ với đôi mắt vô thần.

Sau đó.

Vài huynh đệ khiêng một bao tải lớn dính máu vừa tán gẫu vừa đi xuống núi.

Chỉ để lại Thiên Linh Tông với tàn tích và xác chết, cũng với những người quây xung quanh hóng chuyện bị dọa đến nỗi nói không nên lời từ lâu.

Ai có thể ngờ được.

Hôm nay chính là ngày giỗ của Thiên Linh Tông.

Sau khi Tô Vân Vận và những huynh đệ của nàng rời đi, những chuyện xảy ra ở đây lập tức lan rộng khắp toàn bộ đế quốc Thiên Khung.

Một giáo phái Tông môn bí ẩn tên là Thiên Địa Môn đã được sinh ra từ chính miệng của mọi người.

Thậm chí có rất nhiều thế lực bí mật đã bắt tay vào điều tra Thiên Địa Môn này rốt cuộc là thế lực như thế nào.

Ở ven hồ của dãy núi Mạc Phủ, có một chiếc ô lớn màu đen vô cùng chói mắt.

Dưới chiếc ô đen, đặt một chiếc ghế dựa.

Trong tay Dịch Phong cầm một chiếc cần câu, nằm trên ghế tựa thư giãn, tự do tự tại.

Nhưng mà nơi này đã cách đảo quá xa.

Không còn cách nào khác, những ngày tháng nhàn hạ quá tẻ nhạt, Dịch Phong đã thích việc câu cá.

Nhưng những con cá ở đảo gần hắn đều rất xảo quyệt, như thể chúng biết rằng Dịch Phong sẽ ăn thịt chúng vậy.

Vậy để, để tìm một nơi câu cá tốt, Dịch Phong mới đến đây.

Trên qua loa dưới kịch liệt, Dịch Phong đang nằm ở trên ghế tựa, hai mắt sáng ngời, vỗ nhẹ bụng ngồi dậy.

Nâng cần câu lên.

Quả nhiên, một con cá chép khoảng nửa cân đã cắn câu.

"Hôm nay thu hoạch cũng được phết!"

Dịch Phong không khỏi cảm khái một tiếng.

Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu Dịch Phong.

"Đinh!

"Xin chúc mừng ký chủ, danh tiếng của Thiên Địa Môn đã tăng lên, phần thưởng là năm mươi tờ truyền đơn."

"Hả??"

Dịch Phong hơi ngạc nhiên.

Danh tiếng của Thiên Địa Môn thực sự tăng lên rồi sao?

Chẳng lẽ chính nhờ những lời tuyên truyền của đám người già ở thành Bình Giang đó sao, bởi vậy mới khiến danh tiếng của Thiên Địa Môn được tăng lên?

E rằng đúng là như vậy.

Suy cho cùng thì tất cả mọi người trong Thiên Địa Môn, bao gồm một sư tôn như hắn, cả ngày không làm bất cứ chuyện gì, đã vậy mà danh tiếng còn được tăng lên, e rằng chính là do đám người già đó rồi.

"Dạo này đúng là thuận lợi!"

Dịch Phong mỉm cười mãn nguyện.

Mấy ngày nay tuyển thêm một vài người mới, chưa nói đến việc nâng số lượng đệ tử lên 35 người, mà khi 50 truyền đơn này được phát ra, cho dù trừ đi một vài tờ không được nhận, e rằng số đệ tử cũng có thể tăng lên đến 70 người.

Mục tiêu một trăm người.

Gần rồi, gần rồi, gần lắm rồi!

Con đường dấn thân vào tu luyện, cũng gần lắm rồi.

Trên không trung, Vân Yêu Yêu đạp lên không khí mà qua, lần này điểm đến chính là đến Bình Giang thành tìm Dịch Phong.

Sau khi hai người gặp ở Thập Vạn Đại Sơn thì cũng không gặp mặt nữa.

Cùng với Bình Giang thành càng ngày càng gần, trong lòng Vân Yêu Yêu không khỏi nhớ đến người phàm ngày đó cùng nàng ở chung trên Thập Vạn Đại Sơn, hắn còn là một người phàm hơi đáng ghét nữa chứ.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, khuôn mặt xinh đẹp của Vần Yêu Yêu không tự chủ được hiện lên một nụ cười.

Nghĩ lại cảnh tượng ở Thập Vạn Đại Sơn, nàng vẫn có chút không thể tin được, cảm giác dường như chỉ là một giấc mơ không có thật.

Lúc trước nàng đường đường là một Võ Đế, vậy mà thật sự phải dựa vào một người phàm mới có thể giữ được tính mạng, ở trong di tích tiên nhân kia cũng là dựa vào thịt bò khô của người phàm này mới thoát ra khỏi được.

Nhưng cũng bởi vậy nên nàng mới phải gánh vác mấy trăm vạn kim tệ nợ bên ngoài.

"Ấy!"

Đúng lúc nàng như ánh sáng lấp lánh xẹt qua bầu trời, bên phía dưới bờ hồ xuất hiện một chiếc ô đen lớn khiến nàng chú ý.

"Thánh phẩm?"

Nàng ngẫu nhiên liếc mắt nhìn.

Bảo vật cấp bậc này quả là không tệ.

Chỉ là đối với nàng mà nói, cũng chỉ là đánh giá trình độ mà thôi.

Nàng vừa định tiếp tục bay qua lại bỗng nhiên phát hiện phía dưới ô đen kia truyền đến âm thanh oán giận.

"Ôi trời, bây giờ càng ngày càng đông người ăn cơm, tiền thật sự là không đủ dùng, tiền vào không đủ để chỉ ra"

"Lúc trước nữ nhân ở Thập Vạn Đại Sơn kia đã nói sẽ đưa tiền cho ta, bây giờ ngay cả một bóng ma cũng không thấy đâu."

"Quả nhiên là thế"

"Miệng nữ nhân chỉ toàn gạt người."

"Sớm biết vậy lúc trước đã để cho ngươi đói đến chết ở trong mật đạo kia rồi"

Đồ đệ càng ngày càng nhiều, tuy rằng có thể để cho hắn sớm ngày bước lên con đường tu luyện, nhưng cũng tương đương với việc chỉ tiêu bên trong tông môn sẽ càng lúc càng lớn.

Vừa nghĩ đến mấy chục miệng đang chờ ăn cơm, Dịch Phong lại cảm thấy đau đầu.