Dưới sự kiểm soát của việc một trăm phần trăm phải dùng tay không tiếp dao găm, Lão tổ Thiên Linh chỉ có thể giương mắt nhìn thanh kiếm bay này phóng đại lên trước mắt mình.
Cuối cùng, nó xuyên thẳng qua ngực lão ta.
Lão tổ Thiên Linh trừng mắt lên, sau đó ngã xuống đất.
Hiện trường vang lên hàng loạt tiếng la hét.
Thực sự không thể nào tin được.
Lão tổ Thiên Linh từ khi xuất hiện cho đến khi quỳ xuống, rồi đến chết, từ đầu đến cuối chỉ mất vài câu nói.
"Lão tổ."
"Lão tổ."
"Á, ông trời muốn diệt vong Thiên Linh Tông của ta sao?"
Còn đám người Doãn Thiên Hùng, những người đang hy vọng bị sụp đổ một lần nữa thì đã quỳ xuống và bắt đầu gào thét.
"Đừng la hét nữa, các ngươi cũng sắp xuống đó cùng lão ta rồi đấy"
Tô Vân Vận thu thanh kiếm dài cắm trên cơ thể Lão tổ Thiên Linh lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Doãn Thiên Hùng.
Bắt đầu từ khi Thiên Linh Tông muốn giết chết Tiêu Chiến, thì bọn họ đã phán án tử hình cho đám người ở Thiên Linh Tông này.
Chưa kể đến chuyện, lúc đó Lão tổ Thiên Linh còn nói ra những lời như sẽ thay mặt Dịch Phong lấy mạng bọn họ.
Thay mặt sư tôn.
Dùng một tên rác rưởi để thay mặt sao?
Loại hành vi thiếu tôn trọng này cần bị trừng phạt!
Cần phạt liên đới!
Trong lòng những người này đã mất đi tinh thần chiến đấu, dưới những sự tấn công tiếp theo của Tô Vân Vận, giống như cát bay rải rác vậy, không hề thể hiện ra một chút gì gọi là phản kháng cả.
Tô Vân Vận chỉ cần vung vài nhát kiếm đã lấy được mạng của đám người Doãn Thiên Hùng.
Toàn bộ không gian.
Đều là mùi máu tanh nồng đậm.
Không lâu sau.
Tất cả bọn họ đều đã trở thành xác chết, bao gồm cả Doãn Thiên Hùng.
Trong số những người may mắn sống sót, ngoài những đệ tử bình thường của Thiên Linh Tông, chỉ còn lại một mình Liễu Như Yên.
Nhưng ngay lúc này, nàng ta đã sớm mất đi vẻ cao quý trước đây, cuộn tròn người lại trên mặt đất, toàn thân run lên.
Thiên Linh Tông mà nàng ta luôn tự hào.
Sư tôn và Lão tổ lớn mạnh của nàng ta đều đã chết.
Còn nguyên nhân của tất cả những chuyện này chỉ là vì bọn họ đã ức hiếp Tiêu Chiến.
Càng nghĩ về điều này, Liễu Như Yên càng cảm thấy bất lực.
Một người cao ngạo như nàng ta, từ đầu đến cuối, trong lòng vẫn không hiểu tại sao những chuyện này lại xảy ra với mình.
Tại sao nàng ta lại coi thường, thậm chí là hủy hôn với Tiêu Chiến, đột nhiên hắn lại trở thành nhân vật mà nàng ta không thể nào với tới, không chỉ thực lực lớn mạnh của mình mà còn có một hậu thuẫn lớn mạnh.
Ngay lúc này.
Nàng ta giống như một tên hề vậy.
Đã mất đi hy vọng có thể sống sót từ lâu rồi, trong lòng chỉ mong được chết.
Tuy nhiên.
Thời gian đợi cái chết ập đến quá lâu, Tô Vân Vận căn bản không hề để ý đến nàng ta, mà trực tiếp xoay người rời đi.
Nhìn thấy Tô Vân Vận rời đi, nàng ta không khỏi kích động mà hét lên: "Tại sao, tại sao ngươi không giết ta?"
"Sư đệ Tiêu Chiến của ta đã giữ lại của mạng hèn của ngươi, đương nhiên ta cũng không thèm giết ngươi làm gì." Tô Vận Cẩm lãnh đạm nói.
"Nhưng mà, nhưng mà ngươi giữ ta lại, ngươi không sợ sau này ta sẽ tìm các ngươi báo thù sao?" Liễu Như Yên hét lên.
Nói xong, nàng ta nhìn chằm chằm Tô Vân Vận.
Hy vọng sẽ nhìn thấy một tia sợ sệt trong mắt của Tô Vân Vận, sau đó vung một nhát giết chết nàng ta.
Như vậy.
Cũng có thể xem là tìm được một chút gọi là tôn nghiêm của mình, an ủi bản thân trước khi đối mặt với cái chết.
Tuy nhiên, Tô Vân Vận chỉ liếc xéo nàng ta một cái.
"Ngươi mà cũng xứng sao?"
Nàng nhẹ nhàng nói một câu, không hề để ý Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên lập tức cảm thấy toàn thân bất lực, yếu ớt ngồi sụp xuống đất.
Trong lòng vô cùng thất vọng.
Ánh mắt lạnh nhạt ấy, tràn đầy sự khinh thường.
Đối với nàng ta, mình còn không có tư cách khiến nàng sợ sệt dù chỉ một chút thôi sao?
Tô Vân Vận không quan tâm đến Liễu Như Yên, mà đến bên cạnh, đưa mắt nhìn về phía Tiêu Chiến.
"Sư đệ Tiêu Chiến, việc thu thập xương cốt của thập bát sư đệ thế nào rồi"
"Bẩm sư tỷ, toàn bộ đều đã được thu thập" Tiêu Chiến nói.
Tô Vân Vận gật đầu, sau đó che mũi nghiêng đầu nhìn về hướng khác, rồi hỏi: "Sư đệ Khởi Ngọc, ngươi đã xong chưa?"
"Phải đi rồi sao?"
Bạch Khởi Ngọc đặt cuốn truyện tranh xuống, ngẩng đầu lên hỏi.
"Ừ, đến lúc đi rồi"
Tô Vân Vận cất thanh kiếm đi rồi nói.
"Ồ, đợi một chút, ta sắp xong rồi"
Bạch Khởi Ngọc đứng dậy, vừa phủi mông vừa nói.
Thấy vậy, Tô Vân Vận không khỏi lắc đầu hỏi: "Ngươi nói xem, đi một đoạn đường xa như vậy, chỉ để... có ý nghĩa lắm sao?"
sò"
"Hình như không có ý nghĩa gì cả." Bạch Khởi Ngọc sững người một lát, ngẩng đầu lên hỏi: "Sư tỷ, vậy tiếp theo ta có nên làm gì không?"
"Thôi bỏ đi, trở về thôi"
Tô Vân Vận nói không nên lời.
"Ô, được thôi"
Bạch Khởi Ngọc mặc quần vào, sau đó nhanh chóng đi theo Tô Vân Vận.