Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 616: Thêm dầu vào lửa (2)




Trên đường lên núi của Thiên Linh Tông, dẫn đầu các sư huynh đệ là Tô Vân Vận, cũng đã đến đây.

"Sư tỷ, các vị sư huynh, thật sự đối với ta trận đấu ngày hôm nay đã không còn cần thiết nữa, có đi hay không cũng không sao cả"

Tiêu Chiến nhìn khoảng sân rộng lớn của Thiên Linh Tông, cùng với rất nhiều người chạy tới trên núi xem kịch vui, sắc mặt bình thản nói.

Kể từ thời điểm hắn ta bắt đầu trở thành tiên, cái nhìn của hắn ta đối với cuộc sống đã thay đổi cực lớn.

Cái gọi là tâm ma cũng không còn tồn tại nữa.

Theo ý kiến của hắn ta, càng không cần thiết phải chứng minh bất cứ điều gì trước mặt của Liễu Như Yên.

"Không được."

Ngay sau khi giọng nói của hắn ta phát ra, Hồng Phong Cuồng cùng Tiêu Vân cùng đồng thanh lên tiếng phản bác.

Hai người nhìn nhau một cái, Hồng Phong Cuồng nói trước: "Nếu như ngươi không đánh, thân là sư huynh của ngươi, chẳng phải là ta đi một chuyến mất công rồi, ta vẫn còn mong chờ chiến đấu tiêu diệt Thiên Linh Tông."

"Đúng vậy, ta vẫn còn đặt trên người ngươi một bảo vật quý giá, một bảo vật này đã đặt lên người ngươi, thân là phụ thân ngươi ta chỉ có thể đứng nhìn, nếu như ngươi không đánh, chẳng phải công sức của ta công cốc rồi?" Tiêu Vân trừng hai mắt nói ngay sau đó.

Lí do của hai người làm cho Tiêu Chiến không nói nói nên lời, không khỏi hướng ánh mắt nhìn về phía Tô Vân Vận.

"Sư tỷ, tỷ nghĩ như thế nào?" Hắn ta hỏi.

"Sư đệ, tuy là ta hiểu rõ tâm tư của ngươi, nhưng hành động này của ngươi khiến cho thánh mẫu nghi ngờ." Tô Vân Vận trịnh trọng khuyên bảo: "Đây cũng không phải là phong cách Thiên Địa Môn ta"

"Ta hiểu rồi sư tỷ"

Tiêu Chiến đột nhiên ý thức được, ánh mắt kiên định nhìn về phía Thiên Linh Tông.

Lúc này trên quảng trường của Thiên Linh Tông, đã bày xong một cái võ đài to lớn.

Ổ bốn phía của võ đài, mấy trăm ngàn người cũng tập trung ở đây từ sớm.

Thiên Linh Thánh Nữ Liễu Như Yên đã xuất hiện ở trên võ đài từ sớm và đang chờ đợi.

Hôm nay nàng ta mặc một bộ váy trắng, như một đóa hoa sen tuyết đang nở rộ vậy, thêm vào đó là khuôn mặt xinh đẹp cùng khí chất khiến nàng ta trở thành tâm điểm của toàn trường.

"Thánh nữ, không hổ danh là thánh nữ"

"Đúng vậy, tuổi còn trẻ, đã có thực lực như thế, cộng thêm dung nhan như vậy, thật sự là làm cho người ta đố kỵ"

"Cái thứ phế vật của Tiêu gia, vậy mà lại đám khiêu chiến với tiểu thư Như Yên, thực sự là không biết trời cao đất rộng"

Sự tồn tại của nàng ta.

Làm cho vô số người ở hiện trường phát ra âm thanh cuồng nhiệt.

Cuối cùng, đã đến giờ.

Tiêu Chiến cũng bước từng bước chậm rãi về phía võ đài dưới ánh nhìn của hàng ngàn người.

"Ôi"

"Cái tên phế vật này thật sự dám tới đây."

"Đúng vậy, một tên phế vật trong tu luyện, ta còn tưởng rằng hắn ta sẽ không bao giờ xuất hiện, không ngờ vẫn thật kiên cường."

"Kiên cường cái gì mà kiên cường, cơ bản là không biết tự lượng sức, tự tìm đến sự sỉ nhục"

Nhìn thấy Tiêu Chiến lên đài, những người theo dõi trận chiến đột nhiên truyền ra tiếng xì xào bàn tán.

Nhưng mà.

Đối diện với những giọng nói này, Tiêu Chiến ngoảnh mặt làm ngơ, những điều đó không ảnh hưởng tới hắn ta một chút nào, hắn không hề khiêm tốn cũng không hề kiêu ngạo bước về phía sân đấu.

Liễu Như Yên nhìn Tiêu Chiến bước tới, chân mày hơi nhíu lại.

Không hiểu vì sao, Tiêu Chiến hôm nay có vẻ hơi khác so với Tiêu Chiến của ba ngày trước.

Nhưng không giống ở điểm nào thì không thể nói rõ ra được.

Điều làm cho nàng ta không ngờ tới là, trong khi có rất nhiều lời nói chế giễu như vậy nhưng Tiêu Chiến vẫn có thể bình tĩnh và thản nhiên đến như vậy.

Nàng ta chợt phát hiện, trước đây nàng ta hình như đã xem thường Tiêu Chiến rồi.

Nhưng ý nghĩ này chỉ là thoáng qua.

Bởi vì.

Đây cũng không phải là điều gì to tát.

Cùng lắm là Tiêu Chiến có thêm vài phần dũng khí mà thôi.

Vẫn không thể nào thay đổi được sự thật rằng hắn ta là một tên phế vật, cũng giống như sự chênh lệch giữa bọn họ, không thể thay đổi được.

"Mặc kệ thực lực của ngươi như thế nào, nể mặt tình nghĩa giữa Tiêu gia và Liễu gia, ta sẽ coi trọng trận chiến này, ta sẽ thi triển toàn bộ sức lực nào của ta, cũng coi như là đã cho ngươi đầy đủ sự tôn trọng," Nàng ta nhìn Tiêu Chiến mà nói, cũng không biểu cảm gì.

Lời nói của Liễu Như Yên, làm cho hiện trường sôi trào lần thứ hai.

"Oa, tiểu thư Liễu Như Yên đúng là thánh nhân"

"Đúng là như vậy, rõ ràng có thể đập chết tên phế vật này chỉ bằng một cái tát, nhưng vẫn phải làm điều thừa thãi này"

"Nghe nói trước đây Tiêu gia có ơn với Liễu gia, xem ra Liễu tiểu thư cũng là người biết báo đáp người có ơn, chuyện này cũng coi như là cho tên tiểu tử thối này thể diện rồi"

"Đúng vậy, có thể chết dưới toàn lực của tiểu thư Liễu Như Yên, tên này đã hãnh diện lắm rồi."

Trong một khoảng thời gian ngắn, có rất nhiều giọng nói khác nhau vang lên từ phía khán giả.