Nói đến đây, Tiêu Chiến không khỏi nghĩ đến người nằm ở trên ghế dựa kia, người thiếu niên mỗi ngày đều theo dõi thoại bản, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái nồng đậm.
Ở một bên.
Gương mặt già nua của Tiêu Vân cũng đã ướt đẫm nước mắt sau khi phục hồi lại tinh thần.
"Tổ tiên thật sự đã phù hộ chúng ta!"
Tiêu Vân nước mắt tuôn đầy mặt, thật không bao giờ có thể nghĩ tới, vận may của nhi tử của mình thật sự có thể chuyển biến tốt, đã gia nhập một tông môn huyền bí lại còn vô cùng lớn mạnh.
Đặc biệt là sư tôn thần bí mà bọn họ nói đến, chỉ dựa vào một quyển sách, đã khiến nhi tử phế vật không có cách nào tu luyện của hắn trực tiếp trở thành cảnh giới Kim Tiên, tu vi này khủng bố như thế nào chứ! Chẳng trách.
Chẳng trách các vị trước mặt này không coi Thiên Linh Tông ra gì, há mồm ngậm miệng là muốn giết sạch.
Điều buồn cười là, lúc vừa mới bắt đầu hắn còn không tin, luôn nghĩ rằng bọn họ đang khoác lác.
Bây giờ xem ra, là do tầm nhìn của hắn ta quá thiển cận rồi.
Hiện tại nhi tử của hắn đã là tu vi Kim Tiên, còn cần để mắt đến cái lông chim Liễu Như Yên kia sao?
"Nhi tử, ba ngày sau, phụ thân sẽ cùng con đi một chuyến đến Thiên Linh Tông, để Liễu gia, để Thiên Linh Tông nhìn cho kỹ một chút, Nhân Tiên hai mươi tuổi kia chẳng là gì!"
"Tiêu Chiến con ta, mới là thật sự có tư chất của Đại Đế"
"Thật sự mong đợi, khi nữ nhân kia biết được chính nàng ta từ hôn với một người đạt Kim Tiên ở độ tuổi hai mươi, sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào."
Tiêu Vân hùng hồn nói.
Trong nháy mắt.
Ba ngày trôi qua.
Thiên Linh Tông chính là bá chủ ở Nam Vực của Thương Khung đế quốc, là tông môn có thực lực và lai lịch vô cùng mạnh mẽ.
Nơi đây sương khói mờ nhân ảnh, xung quanh là đồi núi, thỉnh thoảng trong những đâm mây và sương mù có vài đệ tử cưỡi kiếm phi ngang qua, giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhưng hôm nay ở bên đó vô cùng náo nhiệt.
Trận chiến giữa Tiêu Chiến cùng thánh nữ Liễu Như Yên của Thiên Linh Tông, đã sớm truyền khắp Nam Vực, vì vậy ngay lúc nghe tin, rất nhiều người đã không ngừng phi ngựa hướng về phía Thiên Linh Tông.
Đương nhiên.
Ngoại trừ xem trò hề của Tiêu Chiến, họ còn muốn thấy phong thái của Thiên Linh Thánh Nữ Liễu Như Yên.
Bên trong Thiên Linh Tông, Liễu Như Yên ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, thần khí bình tĩnh, dường như rất bỉnh thản với cuộc quyết đấu ngày hôm nay.
Lúc này, một nam nhân tuổi trung niên đi tới.
"Yên Nhi, thế nào, con có lòng tin với trận đấu hôm nay hay không?"
Người hồi chính là sư phụ của Liễu Như Yên, cũng chính là tông chủ Doãn Thiên Hùng của Thiên Linh Tông.
"Sư phụ, con không có chút hồi hộp nào trước trận đấu này, cớ sao lại nói có lòng tin hay không" Liễu Như Yên có chút châm chọc đáp lại.
"Đúng vậy, vấn đề này ta hỏi thừa rồi"
Doãn Thiên Hùng cười có chút xấu hổ, sau đó nhẹ giọng nói:
"Yên Nhi, con sẽ không trách ta chứ, để cho Liễu gia của con và Tiêu gia trở nên như nước với lửa?"
"Sư phụ nói đùa rồi, cho dù không có quan hệ của sư phụ, con với Tiêu Chiến cũng không phải là người đi chung một con đường"
"Hơn nữa Tiêu gia có ân tình đối với Liễu gia, cũng là chuyện của thế hệ trước rồi, cũng đâu có liên quan gì đến con đâu?" Trên mặt Liễu Như Yên không có chút biểu cảm nào.
"Con không trách sư phụ là tốt rồi" Doãn Thiên Hùng than thở:
"Dù sao hôn ước của con, khiến Tam hoàng tử rất để ý, chỉ khi con tỏ rõ thái độ, e rằng như vậy mới có thể làm Tam hoàng tử hài lòng"
"Cho nên để chuẩn bị cho ngày hôm nay, ta còn đang âm thầm thêm dầu vào lửa, mở rộng sơn môn hơn, nhằm khiến cho nhiều người đến xem trận chiến này hơn"
"Làm phiền sư phụ rồi." Liễu Như Yên cảm kích nói.
"Cái này có là gì, bất kể tông môn chúng ta có cường mạnh đến thế nào, vẫn bị đế quốc đè ở trên đầu, nếu như con có thể cùng Tam hoàng tử kết thành phu thê, về sau thành tựu của con nhiều hơn so với ở Thiên Linh Tông, nhìn lại thì căn cơ của Thiên Linh Tông cũng sẽ bởi vì con sẽ càng thêm vững chắc." Doãn Thiên Hùng cảm khái nói.
"Sư phụ, ngài yên tâm đi, ơn nuôi dưỡng của Thiên Linh Tông đối với con, Liễu Như Yên con sẽ không bao giờ quên." Liễu Như Yên trịnh trọng nói.
"Thật tốt khi có những lời này của con"
Doãn Thiên Hùng vui mừng gật đầu, sau đó nhớ tới điều gì lại trịnh trọng nhắc nhở: "Được rồi, chốc nữa khi ra tay, tuyệt đối không được mềm lòng mà nương tay, dù có giết chết Tiêu Chiến cũng không phải là chuyện lớn gì, mặc dù Tam hoàng tử không đích thân đến, nhưng trong những người đến xem cuộc chiến ắt sẽ có tai mắt của hắn ta, nếu như con có chút mềm lòng sẽ khiến cho Tam hoàng tử hiểu lầm không vui, chuyện này sẽ khó xử lý Hị hơn.
"Yên tâm đi sư phụ, trong lòng con hiểu rõ."
Liễu Như Yên nhàn nhạt gật đầu.
"Đi thôi, sắp đến giờ bắt đầu rồi"
Doãn Thiên Hùng nói.
Sau đó hai người đi ra phía ngoài.