Lời của Hồng Phong Cuồng vừa rơi xuống, tất cả mọi người xung quanh đều phát run.
Sau một hồi trấn an, Hồng Phong Cuồng bảo đảm nhiều lần sẽ không tự bạo, mọi người mới yên tâm chuẩn bị lên đường.
Mà mục đích của chuyến đi này là Lăng Hư Giới.
Lúc này, trong thành Thiên Tinh của Thương Khung đế quốc của Lăng Hư Giới.
Bên trong một tửu lầu xa hoa lộng lẫy.
Có rất nhiều người ngồi ở chỗ này, bọn họ đều là những nhân vật có máu mặt ở bên trong và bên ngoài thành Thiên Tinh.
Nhưng mà, giờ phút này những người này cung kính mời rượu hai người đang ngồi ở trên ghế chủ toạ, vẻ mặt tràn đầy sự khiêm nhường.
Ở trên ghế chủ tọa, một nữ tử kiều quý với nét mặt lạnh như băng, nàng ta không hề quan tâm đến những lời kính rượu của những người này, chỉ để lão giả ở bên cạnh tuỳ ý ứng phó.
Không biết tầm mắt của nàng ta vô tình hay cố tình đánh giá Tiêu Vân, gia chủ của Tiêu gia đang im lặng ngồi trong bàn.
Tiêu Vân cảm nhận được ánh mắt của người nữ nhân kia, ông ta nhíu chặt mày.
Tên người nữ nhân trước mặt là Liễu Nam Yên, nàng ta xuất thân từ Liễu gia ở thành trì bên cạnh.
Mấy trăm năm này, Liễu gia vẫn luôn được Tiêu gia giúp đỡ, cho nên Liễu gia phát triển không ngừng, vì vậy hai mươi năm trước, tiền bối của Liễu gia vì muốn báo đáp ân tình, nên đã hứa hôn Liễu Nam Yên cho con trai của ông ta là Tiêu Chiến.
Nhưng bây giờ Liễu Nam Yên đã không còn như xưa, sau khi được kiểm tra và đo lường thì phát hiện nàng ta có thiên phú đỉnh cấp, đây là miếng bánh thơm ngon của tất cả các môn phái ở Thương Khung đế quốc, cuối cùng nàng ta được Thiên Linh Tông dẫn vào sơn môn.
Dưới sự dốc lòng bồi dưỡng của Thiên Linh Tông, Liễu Nam Yên cũng không khiến cho người khác thất vọng, trong vòng ba năm nàng ta đã đột phá được cảnh giới Nhân Tiên.
Có lẽ ở Lăng Hư Giới thì cảnh giới Nhân Tiên cũng không được tính là gì cả.
Nhưng hiện tại nàng ta mới hai mươi tuổi.
Nàng ta mới hai mươi tuổi đã đạt cảnh giới Nhân Tiên, trong tương lai sẽ tạo nên nghiệp lớn, cho nên nàng ta đã trở thành thánh nữ của Thiên Linh Tông, và được bồi dưỡng để trở thành người kế nhiệm trong tương lai.
Thân phận này vô cùng có giá trị.
Nếu như Tiêu gia miễn cưỡng được coi như là một trong những bá chủ của Thiên Tinh Thành, vậy thì Thiên Linh Tông chính là bá chủ của Nam Thành, thậm chí cũng liên quan đến đầu não của đế quốc.
Có thể nói hai thế lực này là một trời một vực.
Cho nên, dưới sự chênh lệch cách biệt, vài ngày trước, Liễu Nam Yên và các trưởng lão của Thiên Linh Tông đã đến Tiêu gia.
Bọn họ trực tiếp bày tỏ ý muốn từ hôn.
Mặc dù chuyện từ hôn là một nỗi nhục lớn ở Lăng Hư Giới, thậm chí Tiêu gia sẽ vì vậy mà bị đóng lên cột của sự xấu hổ, nhưng trong lòng Tiêu Vân cũng hiểu, bây giờ thân phận của Liễu Nam Yên là gì, con trai của hắn ta có thân phận gì?
Chuyện này đã không giống như xưa nữa!
Cho nên, trong lòng Tiêu Vân cũng không muốn bám vào cành ô liu này.
Chỉ là cả đời con trai của hắn gặp trắc trở, trước đây thiên phú của nó cũng không thua kém Liễu Nam Yên bao nhiêu, đáng tiếc là đạo trời không công bằng, nó gặp phải biến cố khiến cả người mất đi tu vi, bây giờ nó lại gặp phải chuyện từ hôn, làm sao nó có thể chịu được đả kích này?
Cho nên, ngay từ đầu Tiêu Vân không đồng ý yêu cầu của Liễu Nam Yên, hắn ta nói rằng muốn đợi khi nào Tiêu Chiến ra ngoài Tiên Giang rèn luyện trở về mới đưa ra quyết định.
Hắn ta là một người cha vô dụng khiến cho con trai của mình phải chịu những chuyện này, vì vậy hắn ta muốn nhìn thấy, nàng ta muốn từ hôn thì có thể, nhưng hắn ta muốn con trai của mình đích thân đồng ý.
Cũng xem như là số phận của con trai hắn ta trớ trêu, hắn ta làm như vậy sẽ lại được chút thể diện.
Đây cũng là điều duy nhất mà người làm cha như hắn ta có thể làm.
Nhưng điều mà hắn ta không thể ngờ đến là, hôm nay Liễu Nam Yên vô duyên vô cớ bày ra một bữa tiệc, còn mời các gia tộc khác của Thiên Tinh Thành đến làm khách.
Tiêu Vân luôn cảm thấy có gì đó không đơn giản.
Hắn ta luôn cảm thấy chuyện này đang nhắm đến Tiêu gia của hắn.
Dù sao thì Thiên Linh Tông cũng tốt, Liễu Nam Yên cũng kệ, bọn họ hoàn toàn không cần thiết phải mời những người này.
"Được rồi, đừng uống nữa"
Liễu Nam Yên nhìn những người đang kính rượu, trong mắt lộ ra tia thiếu kiên nhẫn, trầm giọng nói.
Nghe thấy vậy, đám người vừa ồn ào náo động lập tức im lặng, bọn họ thấp thỏm bất an ngồi xuống, trong tửu lầu tràn đầy sự yên tĩnh.
Liễu Nam Yên nhìn lão giả ở bên cạnh.
Lão giả gật đầu, tầm mắt rơi xuống người của Tiêu Vân.
"Tiêu gia chủ, ngươi đã suy nghĩ đến chuyện từ hôn của thánh nữ và quý công tử chưa?" Lão giả hỏi.
Tiêu Vân cau mày, trên trán lộ ra gân xanh, cái chén cầm trong tay võ tung vang dội.
Quả nhiên.
Quả nhiên những người này nhắm đến Tiêu gia của hắn ta.