Sau khi chạy một vòng, Trì Nhất Dũng lấy lại giỏ rau và đã mệt tới mức thổ hổn hển.
Thật may mắn.
Hắn tình cờ gặp một kẻ đọc sách đang cưỡi một con trâu xanh.
"Ê ê ê, khúc hạng hướng thiên ca..."
Kẻ đọc sách xếp thứ mười một, tên là Lý Thái Bạch, trong tay áo là một thanh đao dài ba thước. Vừa cưỡi trâu xanh, vừa lắc đầu, trong miệng tụng những câu thơ.
"Lão thập nhất, mau, để đệ chở ta đi một đoạn đường, sư huynh ta đi không nổi nữa" Trì Nhất Dũng nói lớn.
"Hóa ra là Tứ sư huynh."
"Cưỡi trâu cũng được, nhưng có rượu không?"
Người đọc sách mỉm cười nhẹ nhàng.
"Tứ sư huynh ta còn có thể quên ngươi sao?" Trì Nhất Dũng lườm hắn một cái rồi ném một cái bầu qua.
"Rượu ngon, rượu ngon" Tên thư sinh nhấc nắp và ngửi, đột nhiên lộ ra vẻ say sưa, lòng bàn tay duỗi ra kéo Trí Nhất Dũng lên lưng trâu.
Trâu xanh chậm rãi đi về phía nhà bếp.
Một lát sau, hắn mang ra một bát cơm rang với đậu thơm lừng.
Dịch Phong khá hài lòng.
"Tham kiến Sư tôn"
Đúng lúc này, một thanh niên mặc thưởng phục đi tới. Quỳ trên mặt đất, hắn cung kính nói: "Sư tôn, trong nhà đệ tử có chuyện cản trở về gấp, mong sư tôn đồng ý."
"Ồ, ngươi đứng hạng thứ bao nhiêu, tên là gì?"
Dịch Phong đặt bát cơm rang xuống, mặc dù hắn có ấn tượng với người đệ tử này, nhưng đó chỉ là một người mới tới, hắn ta không biết kẻ kia xếp hạng bao nhiêu, hắn thậm chí còn quên tên của người đó.
"Khởi bẩm sư tôn, đệ tử xếp thứ hai mươi tám, tên là Tiêu Chiến!"
Người thanh niên cung kính nói.
"Ô, hai mươi tám, trong nhà ngươi có chuyện gì mà muốn vẻ?"
Dịch Phong không khỏi hỏi.
"Khởi bẩm sư tôn, đồ nhi ở nhà có hôn ước, nhưng bên nhà gái thấy rằng gia đình đệ tử thấp kém, và thấy tố chất của đệ tử không đủ. Vì vậy, bên đó đã đến nhà đệ tử để ép nhà đệ tử phải từ hôn" Một làn sương mờ ảo và đau khổ thoáng qua trong mắt Tiêu Chiến, hắn cúi đầu nói.
"Từ hôn?"
Dịch Phong cau mày.
Đây là một sự tình tự nhiên gây thù hận đấy.
Đệ tử của mình bị từ hôn, hắn là sư phụ của Tiêu Chiến, dù sao hắn cũng phải làm một cái gì đó!
"Nếu đã như vậy, ngươi có thể về nhà, ta sẽ phái thêm một ít sư huynh đệ đến giúp ngươi"
Dịch Phong cũng sợ thằng nhóc này sẽ gặp rắc rối, nhiều người thì có thể chia sẻ với nó, vì vậy hắn quay lại nhìn Tô Vân Vận đang đứng ở phía sau và ra lệnh: "Đồ nhi, hãy đi cùng với hai mươi tám một chuyến, và gọi thêm một vài người nữa"
"Vâng, sư tôn."
Tô Vân Vận cung kính gật đầu.
Cùng lúc đó, trong mắt Dịch Phong lóe lên một tia sáng lạnh.
Dám bắt nạt sư đệ, tuyệt đối là muốn chết.
Mắt Tiêu Chiến cũng sáng lên.
Bản thân hắn ta là một người không tu vi, và là người vừa nhập môn chưa học được gì. Thực ra lần này hắn quay về không có chút tự tin nào.
Nhưng bây giờ hắn ta có thể cùng cho một vài sư huynh đệ, mặc dù không biết thực lực của họ mạnh đến mức nào, nhưng đã mang lại cho hắn một chút an ủi trong lòng.
Ổ bên ngoài sơn môn Thiên Địa Môn.
Dưới sự triệu tập của Tô Vân Vận, một số đệ tử đã tập trung lại.
Cả người Lý Tiến tràn đầy khí chất quang minh chính đại, hắn cầm trường kiếm trong tay.
Còn Bạch Ngọc Khởi khoác một chiếc áo choàng rộng rãi sáng sủa trên cầu vai.
"Sư đệ Tiêu Chiến đã đi trước, chúng ta đợi thập bát sư đệ đến rồi bắt đầu xuất phát!" Tô Vân Vận phân phó.
"Cái gì, thập bát sư đệ?"
"Ngũ sư tỷ, tỷ còn gọi thập bát sư đệ đi nữa sao?" Lý Tiến cau mày, nghiêm trọng hỏi.
"Đương nhiên, sư huynh đệ chúng ta cùng đồng lòng"
Tô Vân Vận trịnh trọng gật đầu.
Nghe thấy vậy, trên trán Lý Tiến đổ mồ hôi lạnh.
"Ngũ sư tỷ, ta cảm thấy điều này không cần thiết đâu?" Lý Tiến run giọng nói: "Trình độ đánh đấm của thập bát sư đệ quá kinh khủng, ngay cả người của mình mà đệ ấy cũng đánh, động một tí là tự bạo."
Nghe thấy vậy, Tô Vân Vận nhíu mày lại.
Dường như nàng đã nghĩ đến chuyện gì đó, cả người không khỏi phát run, run cầm cập.
Thập bát sư đệ chính xác là người như vậy.
Một khi hắn đã điên lên thì không có người nào có thể kìm lại được, cho dù người sư tỷ như nàng cũng không có bất kỳ cách nào.
Cho nên nàng không nhịn được mà nói thầm, rốt cuộc nàng có nên gọi lão thập bát không?
Tuy nhiên, nàng còn chưa kịp đưa ra quyết định, bỗng nhiên xuất hiện một tên nhóc băng bó cả người.
Đây chính là Hồng Phong Cuồng đệ tử đứng vị trí số mười tám.
Hắn ta vừa đi vừa vặn cổ, trên khuôn mặt mang theo một nụ cười đầy tà khí.
"Ta nghe nói chúng ta chuẩn bị đi đánh nhau đúng không"
"Không biết lần này có nhiều địch nhân không"
"Nếu như có nhiều người, thì mình tự bạo một trận ở giữa trung tâm, vậy cảnh tượng đứt tay gãy chân, xác chết vương vãi ở khắp nơi, chắc chắn là một bữa thịnh yến cho thị giác."
"Đây là một hành vi tràn ngập nghệ thuật, thật sự khiến cho người ta mong đợi."
Khóe miệng hắn nhếch lên, phát ra một giọng nói âm u.