Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 569: Một mảnh giấy vụn




Ánh mắt của Vân Thiên Long lấp lóe, nhìn ba người nói: "Đối với chúng ta mà nói, hiện tại là một cái cơ hội được xếp hàng lần nữa, hoặc xếp hàng Bạch Dương chân cung, Bạch Dương chân cung thắng, tương lai chúng ta dưới sự khống chế của bọn hắn, có khả năng được dễ chịu một ít"

"Hoặc..."

"Xếp hàng bên vị tiền bối của Thanh Ngưu tông kia, đến lúc đó, chúng ta có lẽ cũng có cơ hội giống như hai cha con Dạ Năng!"

Nghe vậy.

Ba người Liễu Cốc Nhất trầm mặc.

Vân Thiên Long nói không sai.

Hiện tại đích thật là một cái cơ hội tốt để xếp hàng.

Có lẽ bọn hắn dính vào không ảnh hưởng được cái gì, nhưng mà đối với một vài đại nhân vật mà nói, chuyện cũng chỉ là muốn biểu hiện một cái thái độ.

Thế nhưng đội ngũ này.

Có thể đứng một cách dễ dàng như vậy sao?

Đứng được vững thì tốt, nhưng nếu đứng không vững, thì chờ đón bọn hắn chính là tính chất hủy diệt đả kích.

"Các ngươi cảm thấy có bao nhiêu phần thắng?"

Lý Thương Hải hỏi.

"Theo tình thế trước mắt, bức tranh đó tuy là lợi hại, nhưng nếu vị ở Thanh Ngưu tông kia không có hậu chiêu, thì khi đối mặt với đội hình Bạch Dương chân cung như vậy, khó!" Vân Thiên Long nói.

"Đúng là như thế" Liễu Cốc Nhất nói: "Nhưng mà ai cũng không chắc được, vị kia không có hậu chiêu!"

Mấy người cùng nhau gật đầu, Liễu Cốc Nhất nói cũng có đạo lý.

Trong lúc nhất thời.

Bốn người lâm vào thế khó, không biết lựa chọn như thế nào.

"Thôi đi, người khôn giữ mình!" Sau khi yên lặng, Liễu Cốc Nhất nói.

Lý Thương Hải cùng Vân Thiên Long cũng đắng chát gật đầu.

Thật sự rất khó khăn để ra quyết định chọn lựa, có lẽ người khôn giữ mình, rời khỏi nơi này mới là quyết định sáng suốt nhất.

Ba người vừa muốn rời đi, lại phát hiện Kiếm Hoành Thiên đi về phía hai người Dạ Năng.

"Kiếm Hoành Thiên ngươi làm gì vậy?" Liễu Cốc Nhất trầm mặt hô.

"Ta xếp hàng cho vị Thanh Ngưu tông kia" Kiếm Hoành Thiên trầm mặt nói.

"Ngươi..."

Đối với quyết định của Kiếm Hoành Thiên, Liễu Cốc Nhất lộ ra vẻ không thể tin.

"Chẳng lẽ ngươi không sợ vị ở Thanh Ngưu tông kia không địch lại sao, phải biết hiện tại đối mặt với hắn chính là toàn bộ Bạch Dương chân cung đấy!" Liễu Cốc Nhất hô.

"Chết thì thôi, đã bỏ lỡ nhiều lần như vậy, ta không muốn lại bỏ quat"

Kiếm Hoành Thiên quyết tâm đi về phía hai người Dạ Năng, đưa lưng về phía đám người Liễu Cốc Nhất phất phất tay, hô: "Muốn đi, tự các ngươi đi thôi!"

Thấy thế, ba người Liễu Cốc Nhất chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Nhưng cũng không thể không nói, bọn hắn có chút khâm phục Kiếm Hoành Thiên, khâm phục hắn vào lúc này quyết đoán như thế, có thể lựa chọn một cách kiên định như vậy.

Ba người Liễu Cốc Nhất vút không bay lên, thối lui đến địa phương xa xa xem chiến.

"Kiếm Hoành Thiên ngươi?"

Dạ Năng nhìn Kiếm Hoành Thiên đang đi tới, truyền ra âm thanh kinh ngạc.

"Ta may mắn nhận được cơ duyên của tiên sinh, cũng coi như nửa cái người của tiên sinh, cho nên ta và các ngươi cùng nhau đối mặt." Kiếm Hoành Thiên cùng Dạ Năng song song đứng chung một chỗ, kiên quyết nói.

Hai người Dạ Năng há to miệng, ánh mắt nhìn về phía của Kiếm Hoành Thiên có chút kính nể.

Có lẽ Kiếm Hoành Thiên căn bản không có chút tác dụng nào, nhưng mà vào lúc này có khả năng đứng ở bên cạnh của bọn hắn, vẫn khiến cho bọn hắn cảm thấy xúc động.

Bạch Thiển Nhất lạnh nhạt nhìn mấy người Dạ Năng một chút, thì trực tiếp coi thường.

Cuối cùng trong mắt của nàng chỉ có bức họa kia, cùng người phía sau bức họa. Hàng ngũ của Dạ Năng kia, căn bản không xứng cho nàng để vào mắt.

"Sư tôn, chính là bức họa kia phóng thích ra uy năng, tiêu trừ ba đạo ấn ký của ta"

Nhìn chằm chằm vào bức tranh, vẻ mặt của Bạch Thiển Nhất tràn đầy cừu hận nói: "Bức họa này cùng pho tượng mà trên đường ta nhắc qua với ngươi, đều là đồ vật trong tay người kia"

"Nhưng mà pho tượng đã bị ta hủy đi, chỉ còn dư lại bức họa này, chỉ cần trấn áp bức họa này, thì có thể bắt được cái người sau lưng kia"

"Ừm"

Con ngươi của Lữ Chính Nhất nheo lại, nhìn chòng chọc vào bức tranh đó, không thể không nói, cảm giác nguy cơ mà bức tranh này mang lại cho hắn rất mãnh liệt.

Nhưng hắn cũng không bối rối.

Dù sao thì, lần này hắn mang tới chiến lực của toàn bộ Bạch Dương chân cung.

Còn không đối phó được một bức họa sao?

"Các vị nghe ta mệnh lệnh, liên thủ bày trận, hủy bức tranh này!"

Lữ Chính Nhất lạnh giọng quát lên.

Khi thanh âm của hắn hạ xuống, mười mấy tên Thiên Tiên bay vút xuống từ trên phi thuyền, bao vây bức tranh bốn phương tám hướng.

"Mở trận!"

Lữ Chính Nhất cầm đầu một tay kết ấn, một cỗ lực lượng cường đại khuếch tán về phía bức tranh.

Những người khác cũng đồng thời động thủ, dồn dập phóng ra thực lực.

Chỉ một thoáng.

Thực lực của mười mấy tên Thiên Tiên đã tập kết tại một chỗ, lại có thêm trận pháp gia trì, lập tức vây quanh được bức tranh vào bên trong một cái lao tù năng lượng.

Kim quang của bức tranh nổi lên bốn phía, tia sáng trong mắt nữ tử không ngừng bắn ra.