Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 562: Đây chính là lực lượng của tiên sinh? (2)




Nhưng bây giờ.

Nói cái gì cũng đã trễ.

Coi như bọn hắn hiện tại xuất thủ, ý nghĩa cũng đã khác biệt.

Bốn người thở dài.

Lại một lần nữa cơ hội bày ở trước mặt của bọn hắn, bọn hắn lại không nắm lấy.

Mà hai cha con Dạ Năng thì ngẩng đầu lên tràn ngập sùng bái nhìn nam tử thân mặc trường bào tường vân chân đạp hư không kia.

"Đây chính là lực lượng của tiên sinh sao?"

"Khó có thể tưởng tượng, chỉ là lực lượng của một cái pho tượng, đã đánh cho ba người Bạch Thiển Nhất chật vật như vậy." Khuôn mặt của Dạ Di tràn đầy kính sợ nói: "Khó trách tiên sinh từ đầu đến cuối cũng không có để Bạch Thiển Nhất này vào mắt."

"Không, đây không phải là lực lượng của tiên sinh"

Dạ Năng lại thận trọng sửa lại: "Chuẩn xác mà nói, đây chỉ là lực lượng của Tiểu Vũ cô nương"

Nghe vậy.

Dạ Di mới phản ứng lại.

Pho tượng trước mắt này cũng không phải do Dịch Phong điêu khắc, mà chỉ là do Tiểu Vũ làm khi được hắn dạy dỗ mà thôi.

"Tiên sinh chỉ dùng nửa tháng dạy đồ đệ, pho tượng của nàng đã có loại thực lực này, nếu là pho tượng do tiên sinh đích thân điêu khắc ra, thì sẽ có uy năng to lớn như thế nào?" Dạ Di nhịn không được suy đoán nói.

"Erằng.."

"Xuất hiện một cái đã có thể giết chết đám người Bạch Thiển Nhất trong tích tắc rồi!"

Dạ Năng suy đoán nói.

Dạ Di trịnh trọng gật đầu, trong lòng hiện lên thân ảnh vị mặc áo bào trắng kia, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kính nể nồng đậm.

"Thần nữ, thực lực của người này quá mức quỷ dị, chỉ có thể vận dụng tiên pháp trấn sát"

Hai tên lão giả quần áo rách rưới, trong miệng gấp rút hít thở, đồng thời vây quanh bên cạnh Bạch Thiển Nhất ngưng trọng hô.

"Đi"

Bạch Thiển Nhất híp mắt, con ngươi đột nhiên co rụt lại.

Sau đó bàn tay trắng nõn vung lên, tiên pháp phủ xuống từ trên bầu trời.

"Băng phong ngàn dặm"

"Tạch tạch tạch..."

Nàng ta quát nhẹ một tiếng, lực lượng từ trên trời đang đóng băng với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, công kích về phía nam tử.

"Thiên Hỏa"

Một lão giả đánh ra võ ấn cực nhanh, một hỏa cầu to lớn ngưng kết trong không trung, đồng thời bao phủ về phía nam tử.

"Thiên phong bạo."

Một tên lão giả khác cũng không cam lòng yếu thế, ráng chống đỡ lấy thương thế trên người thi triển thủ ấn, trên toàn bộ vùng trời Bạch Nhĩ thành đã ngưng tụ ra mảng lớn phong bạo quét về phía nam tử.

Trong lúc nhất thời.

Dưới sự liên hợp của ba người Bạch Thiển Nhất, phong bạo, hỏa diễm, băng sương đã xen lẫn cùng một chỗ, toàn bộ bầu trời Bạch Nhĩ thành đã biến thành một mảnh địa ngục.

Nhưng mà.

Đối mặt với tất cả những công kích này, nam tử áo đen kia chỉ là lạnh lùng nhìn bọn hắn một cái.

Chỉ liếc mắt một cái.

Sau đó, bàn tay chậm rãi duỗi ra.

Trong khoảnh khắc bàn tay hắn duỗi ra kia, vô số nham thạch thổ nhưỡng bốc lên từ dưới mặt đất bốn phương tám hướng quét sạch đám người Bạch Thiển Nhất.

"Oanh!"

Công kích giống như đất sét dính chặt lấy đám người Bạch Thiển Nhất, khiến cho bọn hắn không cách nào động đậy, không cách nào tránh thoát.

Công kích của ba người, một lần nữa lại sụp đổ.

Cùng lúc đó, càng nhiều thổ nhưỡng bao phủ bọn hắn vào bên trong.

Nhìn từ phía đằng xa.

Trên bầu trời Bạch Nhĩ thành ngưng kết ra một quả cầu đất to lớn, tựa như một hành tinh nhỏ, xoay quanh trên không trung của Bạch Nhĩ thành.

Quả cầu che khuất cả bầu trời, Bạch Nhĩ thành bị bao phủ bằng một mảng bóng mở lớn.

"Bạo Thiên Tinh"

Cuối cùng, khi quả cầu đất ngưng kết đến điểm giới hạn, nam tử kia lạnh nhạt lên tiếng.

Lập tức.

Bàn tay nhẹ nhàng nắm lại.

"Cạch!"

Quả cầu đất run lên bần bật, đột nhiên thít chặt.

Thấy thế.

Cho dù là trái tim của Dạ Năng hay là của tứ đại tông chủ đều thót đến cổ họng.

Cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Vừa rồi loại lực lượng bỗng nhiên thít chặt kia cường đại đến mức nào, chỉ cần dùng giác quan trên thân thể cũng có thể cảm giác được.

Vậy đám người Bạch Thiển Nhất bị bao phủ bên trong kia...

Đã chết rồi sao?

Bọn hắn nhìn chòng chọc vào quả cầu đất trên trời, muốn tìm kiếm ra đáp án.

Cuối cùng một lát sau, quả cầu đất trên bầu trời bắt đầu chậm rãi phân ra, hóa thành từng khối nham thạch rơi xuống từ trên không trung.

Bỗng nhiên.

Con ngươi của mấy người co rụt lại.

Bởi vì bọn hắn nhìn thấy, có ba cái thi thể đã biến thành vặn vẹo, không ra hình người, rơi xuống đất.

Mà nhìn từ trang phục tàn tạ có thể phân biệt ra được, đây chính là ba người Bạch Thiển Nhất.

Bạch Thiển Nhất làm mưa làm gió ở Bắc Hải, làm cho rất nhiều cao thủ của cả Bắc Hải cũng không dám thở mạnh một tiếng, thật cứ như vậy...

Chết rồi?

Mọi người không khỏi kinh hãi đến mức nói không ra lời.

Trong miệng cùng hít vào một ngụm khí lạnh.

Hơn nữa càng làm cho bọn hắn không cách nào tin là, Bạch Thiển Nhất chết, là chết trong tích tắc.

Bởi vì tất cả những thứ này nhìn như dài đằng đẳng, thực ra từ lúc nam tử áo đen kia từ trong pho tượng đi ra, cũng chỉ là thời gian một khắc mà thôi.

Mà hắn từ đầu đến cuối, hình như cũng chỉ dùng hai chiêu!