Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 561: Đây chính là lực lượng của tiên sinh?




"Làm sao bây giờ?"

"Phải trơ mắt nhìn bọn hắn chết sao?"

"Chúng ta có nên xuất thủ hay không?"

Xa xa, tứ đại tông chủ bí mật quan sát một màn này, nhìn hai cha con Dạ Năng sắp phải chết, truyền ra thanh âm lo lắng.

Nhưng nói thì nói như thế, bốn người cũng vẫn chần chừ không động tay.

Bởi vì bọn hắn xuất thủ có thể có tác dụng hay không thì không biết, nhưng hai Địa Tiên như Dạ Năng ở trước mặt Bạch Thiển Nhất vẫn không có sức đánh trả, thì bọn hắn vẫn đã coi thường Bạch Thiển Nhất.

Như vậy.

Bọn hắn càng không dám tùy tiện nhảy ra.

"Oanh!"

Nhưng mà đúng vào lúc này, bên trong tiệm tạp hóa bộc phát ra một tiếng vang cực lớn.

Cùng lúc đó.

Một cỗ khí tức cường đại phóng lên tận trời.

Mà Bạch Thiển Nhất đang chuẩn bị bóp chết hai người Dạ Năng, cảm nhận được khí tức sau lưng, cũng biến sắc.

Quay đầu nhìn lại, lập tức phát hiện cỗ khí tức này là do từ bên trên pho tượng ở phía sau truyền ra.

Khí tức của pho tượng càng ngày càng mãnh liệt.

Đồng thời tỏa ra hào quang chói sáng.

Quang mang tựa như mặt trời chói chang, ngay cả Bạch Thiển Nhất cũng không tránh khỏi phải híp mắt lại.

Cuối cùng.

Khi quang mang loá mắt đến cực hạn, một cái bóng mờ đi ra từ bên trong tượng gỗ, sau đó dần dần ngưng tụ lại.

Ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn về phía Bạch Thiển Nhất, một thân trường bào tường vân không gió mà bay, trên mình được bao quanh bởi hào quang màu xanh lam.

"Chưa bao giờ được chứng kiến, không thuộc về Tiên Giang đại lục, càng không thuộc về lực lượng Lăng Hư giới."

Bạch Thiển Nhất híp mắt nhìn nam tử trước mắt, lộ ra vẻ cảnh giác.

Bởi vì nàng cảm nhân được uy hiếp rất mạnh từ trên người nam tử này.

Nhất là cỗ lực lượng được thả ra trên người hắn kia, Bạch Thiển Nhất chưa bao giờ thấy qua.

"Thần nữ, để ta tới đối phó hắn"

Trong đó một tên lão giả thấy thế, khí tức cường đại từ trên người tuôn ra, trường kiếm trong tay rời khỏi tay, một đạo kiếm quang vạn trượng lập tức lấp lóe, bổ về phía nam tử.

Nhưng mà.

Đối mặt với một kiếm này, nam tử kia vẫn như cũ mặt không biểu tình, sau đó nghiêng nghiêng đầu, đưa tay phải ra.

"Vạn Tượng Thiên Dẫn"

Thanh âm lạnh lùng từ trong miệng hắn truyền ra.

Dùng mắt thường có thể thấy, lòng bàn tay phải của hắn xuất hiện một cái hắc động thần bí.

Một gợn sóng tan ra bốn phía, bao quanh về phía lão giả đó.

"AI?

Một kiếm của lão giả chưa đánh đã tan, thân thể càng không chịu khống chế bị hút tới.

Dưới lực hấp dẫn cường đại, mặc cho lão giả này giãy giụa như thế nào, cũng không cách nào thoát khỏi được.

Cơ hồ là trong nháy mắt, thân thể của lão giả đã bị hút tới trong tay của nam tử, bị bóp lấy cái cổ thật chặt.

Bàn tay nam tử ấn xuống một cái, thân thể của lão giả liên tiếp đập xuống đất.

"Oanh!"

Đập ra một cái hố to trên mặt đất.

Đồng thời lấy thân thể của lão giả làm trung tâm, vết nứt tựa như mạng nhện trên mặt đất, lan tràn ra ngoài bốn phương tám hướng, trong vòng bán kính nửa dặm, toàn bộ phòng ốc đều sụp đổ.

"Cái gì?"

Thấy thế.

Sắc mặt của đám người Bạch Thiển Nhất rốt cục cũng biến đổi.

Lão giả kia là thực lực Thiên Tiên, thế mà ở trước mặt tên nam tử này lại không qua được một chiêu?

"Cứu hắn"

Bạch Thiển Nhất quát lên một tiếng, đồng thời cùng một tên lão giả khác động thủ, hai người dùng công kích cường đại bao vây về phía nam tử kia.

Mà thừa lúc sơ hở nam tử kia né tránh công kích, tên lão giả bị thương kia mới xem như được cứu ra.

"Ba người liên thủ."

Bạch Thiển Nhất cảm thấy ngưng trọng từ trước đến nay chưa từ có.

Càng nhìn không thấu, nam tử này đến cùng đã sử dụng lực lượng gì.

Hai tên lão giả liền vội vàng gật đầu, lực lượng tiên nhân khuếch tán ra từ trên người, công kích về phía nam tử tử ba phương hướng.

Nhưng mà.

Đối mặt với sự công kích của ba người, nam tử vẫn thừa sức chiến đấu, áo bào tường vân hóa thành một đạo lưu quang, xuyên qua trong chiến trường.

"Oanh!"

Một lão giả bị đánh bay ra ngoài.

"m!

Lại một quyền, một tên lão giả khác lại bị đánh bay ra ngoài.

Lực lượng cường đại công kích, làm cho vô số kiến trúc ở Bạch Nhĩ thành liên miên sụp đổ, may mà mọi người ở Bạch Nhĩ thành đã trốn đi rất xa lúc Bạch Thiển Nhất giết người, nên mới không tạo thành tử vong cho những người khác.

"Thật, thật mạnh!"

Mà tứ đại tông chủ núp trong bóng tối, nhìn về phía người nam tử lấy một địch ba, còn chiếm lợi thế kia, đã sớm mở to hai mắt nhìn, trong miệng truyền ra đủ loại âm thanh không thể tin.

Đồng thời.

Trong lòng bốn người cũng nổi lên sự hối hận.

Hối hận vừa rồi Bạch Thiển Nhất muốn giết hai người Dạ Năng, đã không xuất thủ nghĩ cách cứu viện.

Có lẽ bọn hắn xuất thủ nghĩ cách cứu viện không có hiệu quả, nhưng điều này đủ để đại biểu thái độ của bọn hắn.

Khiến bọn hắn hối hận muốn phát điên.

Sớm biết chỉ một pho tượng của vị ở Thanh Ngưu tông kia đã mạnh như vậy, bọn hắn đã không do do dự dự không dám chọn chiến đội.