Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 552: Thủ đoạn cứng rắn (2)




"Xin lỗi, chúng ta sớm có đã có người để tín ngưỡng, trừ hắn ra, chúng ta không có khả năng thần phục bất kì kẻ nào khác."

Dạ Năng ngẩng đầu cắn răng, cùng Dạ Di chật vật chống ở trên mặt đất, trong miệng truyền ra thanh âm kiên định.

Đây là lời bọn hắn nói.

Cũng là tôn kính trong lòng đối với vị kia.

Bọn hắn đã tín ngưỡng người kia, nếu như còn quỳ xuống, thì đạo tâm vỡ tan, tương lai khó có thể tiến bộ chỉ là chuyện nhỏ, ngỗ nghịch với vị kia mới là chuyện lớn.

Cho nên, người từng được tiên sinh dạy dỗ như bọn hắn, không cho phép hai chân của mình quỳ gối trước mặt một người khác.

"Sớm đã có tín ngưỡng?"

"Thì ra là thế"

Bạch Thiển Nhất nhất thời lộ ra hứng thú, nhưng sau một khắc ngữ khí lại mãnh liệt biến đổi.

"Có thì như thế nào?"

"Ố trước mặt Bạch Thiển Nhất ta, cũng chỉ là sâu kiến lớn một chút mà thôi, hôm nay nếu ta muốn mạng của các ngươi, ai có thể bảo vệ được các ngươi?"

Dứt lời, tay áo vung lên, hai người bay ngược ra, liến tiếp đụng vào sườn phi thuyền, miệng phun máu tươi chật vật tột cùng.

"Ngươi..."

Dạ Năng nhìn chòng chọc vào Bạch Thiển Nhất, nặng nề nói:

"Chúng ta chết chỉ là chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng ngươi nhục mạ tiên sinh, chính là tội muôn lần chết"

"Ha ha ha ha."

Bạch Thiển Nhất lớn tiếng nở nụ cười, lạnh như băng nói: "Nhìn bộ dạng này của các ngươi, ta lại bỗng nhiên cảm thấy có một tia hứng thú đối với người sau lưng các ngươi đấy."

Nói xong, nàng nhấc chân lên, chậm chậm tới gần hai cha con Dạ Năng.

"Ngươi muốn làm gì?"

Dạ Năng nhìn chằm chằm Bạch Thiển Nhất, nặng nề mà hỏi.

"Vừa vặn bên ngoài thiếu một nô lệ làm việc cho ta, cho nên bắt các ngươi để kiểm tra một chút, người phía sau các ngươi kia, có tư cách đảm nhiệm chức vị này hay không"

Bạch Thiển Nhất cười lạnh một tiếng, hai chiếc hàn châm màu bạc xuất hiện ở trong tay.

"Trấn Hồn Đinh!"

Thấy thế, tất cả mọi người ở đây đều đổ mồ hôi lạnh.

Chiếc đinh này nếu là đánh vào trên người, sẽ phong bế tất cả kinh mạch của đối phương, tiếp nhận thống khổ tột cùng trong vòng bảy ngày, sau đó hồn phi phách tán chết đi.

"Ta cũng muốn xem xem, người mà các ngươi tín ngưỡng kia, có thể giúp các ngươi rút được chiếc Trấn Hồn Đinh này ra hay không"

Bàn tay Bạch Thiển Nhất hơi động, hai chiếc Trấn Hồn Đinh trực tiếp đánh vào đầu của hai người.

"AI?

Trong miệng của hai người truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, tu vi trên người cũng nhanh chóng tiêu tán.

"Đi đi"

Bạch Thiển Nhất tỏ ra thờ ơ đối với tiếng kêu thảm của hai người, bàn tay vung lên, hai người bay ngược ra ngoài, rơi xuống từ không trung.

Một màn này.

Những người khác nhìn đến thân thể phát lạnh, toàn thân run lẩy bẩy.

Thủ đoạn của nữ nhân này, thật sự là quá tàn ác.

"Làm sao bây giờ?"

Trong bóng tối, Kiếm Hoành Thiên nhịn không được truyền âm với ba người khác: "Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn lão thất phu này chết sao?"

"Còn có thể làm sao bây giờ?"

Thanh âm Liễu Cốc Nhất ngưng trọng nói: "Trấn Hồn Đinh này chúng ta cũng chỉ nghe nói trong truyền thuyết, căn bản là không có nghe qua có thể rút ra, coi như vị ở Thanh Ngưu tông kia xuất thủ, còn có thể kéo người trở về từ trước mặt tử thần hay sao?"

Nghe vậy.

Trong mắt mấy người lộ ra hận ý.

Nhưng lấy thực lực của bọn hắn, cũng chỉ có thể bất lực.

Có lẽ tu vi thấp nhất của Bạch Thiển Nhất, cũng phải là tu vi Thiên Tiên, bọn hắn chỉ là một Võ Đế nho nhỏ, ở trước mặt nàng, không thể nghi ngờ là không có gì khác biệt với sâu kiến.

"Nhớ kỹ, sau này các ngươi đều phải làm việc cho Bạch Dương chân cung ta."

Ánh mắt Bạch Thiển Nhất vừa nhìn về phía mọi người, vừa nhẹ giọng nói: "Đối với một đám phế vật như các ngươi mà nói, đây sẽ là vinh quang đời này của các ngươi."

Mọi người hận đến nghiến răng, nhưng cũng không dám lộ ra một chút phản bác nào.

Vẻ mặt của mọi người đều được Bạch Thiển Nhất thu vào đáy mắt nhưng nàng ta cười lạnh, cũng chẳng thèm quan tâm.

"Được rồi, tiếp theo là lần đầu tiên dâng lễ của các ngươi!"

"Mang tất cả bảo vật của các ngươi ra hết đây"

"Cái gì?"

"Còn muốn lấy bảo vật?"

Mọi người rối loạn tưng bừng.

Đây quả thực là động vào mệnh căn của bọn hắn.

"Thế nào?"

"Không muốn sao?"

Bạch Thiển Nhất dùng giọng điệu lạnh như băng nói: "Ta cũng có thể lựa chọn giết chết các ngươi, sau đó lấy từ trên thi thể của các ngươi cũng được."

Một câu nói kia.

Khiến cho mọi người cảm thấy như bước vào hầm băng.

Bọn hắn không dám hoài nghi thủ đoạn của nữ nhân này.

Trong lúc nhất thời, dù cho cực kì không tình nguyện, từng người từng người cũng phải giao nhẫn trữ vật của mình ra.

Rất nhanh.

Trên phi thuyền chất đầy đủ loại bảo vật cùng công pháp kỹ năng, toàn bộ những cái này đều là bảo vật áp đáy hòm của các cao thủ.

Nhưng bây giờ, lại như đồ vật rách rưới chất thành một đống.

Bạch Thiển Nhất chỉ là lờ mờ thoáng nhìn, tùy ý cầm lấy mấy món từ trong đống đó thu vào, sau đó tiêu hủy toàn bộ.