Nói xong.
Tay ngọc của nàng hơi hơi vung lên.
Lập tức nhìn thấy, trên bầu trời còn mấy tên Võ Đế vẫn đang chạy về phía này, tự nhiên nổ tung ra, hóa thành mưa máu biến mất không thấy gì nữa.
"Cái gì?"
Nhìn thấy một màn này, các cao thủ Bắc Hải dồn dập rối loạn.
Bởi vì bên trong mấy tên Võ Đế chết đi kia, còn có một người là bát mệnh Võ Đế đấy!
Nữ tử áo trắng này chỉ cần hơi phất phất tay ở nơi này, tên bát mệnh Võ Đế kia đã trực tiếp nổ tung mà chết.
Chiêu ra oai phủ đầu này, quả nhiên là chấn động nhân tâm.
"Ngươi gọi chúng ta tới, là muốn làm gì?" Lúc này, một tên Bắc Hải Võ Đế nhịn không được hỏi.
"Tuyên bố một việc."
"Bạch Dương chân cung ta quyết định, một mảnh Bắc Hải này sẽ xác nhập phụ thuộc vào chân cung của ta, sau đó tất cả mọi người đều do Bạch Dương chân cung ta quản thúc."
Bạch Thiển Nhất bình thản nói.
Tựa như, đang nói một chuyện cực kỳ bé nhỏ không đáng kể.
"Cái gì?"
Mọi người lại rối loạn tưng bừng.
Trên mặt dồn dập lộ ra vẻ phẫn nộ.
Bọn hắn bình thường đều là thế lực cao thủ đỉnh đỉnh của Bắc Hải, bỗng nhiên một Bạch Dương chân cung chạy ra muốn coi bọn hắn như nô lệ, thì làm sao có thể nhẫn nhịn?
"Ta không đồng ý"
Trong đó một tên lục mệnh Võ Đế đi ra, lạnh mặt nói: "Các ngươi là ai, dựa vào cái gì vừa đến đã muốn chúng ta về cho các ngươi quản thúc?"
"Ta không phải đang thương lượng với ngươi" Bạch Thiển Nhất nhìn hắn một cái nói: "Ta là đang ra lệnh cho ngươi!"
"Ngươi..."
Tên lục mệnh Võ Đế này hận đến nghiến răng, lại trở ngại thực lực của nữ tử mà không dám chất vấn, chỉ có thể cường ngạnh nói: "Dù sao mặc kệ như thế nào, Vân Phù tông ta, cũng không có khả năng khuất phục"
"Rất tốt."
"Điều này làm ta thật bất ngờ."
"Nhưng mà..."
"Cực kỳ không lý trí"
Bạch Thiển Nhất chầm chậm đứng dậy, tư thái lãnh đạm đi về phía bên cạnh phi thuyền, nhìn về phương xa như có điều suy nghĩ.
"Nơi đó, chính là Vân Phù tông phải không?"
Nghe vậy.
Tên lục mệnh Võ Đế kia biến sắc mặt, quát lên: "Ngươi muốn làm gì?"
Nhưng mà.
Thanh âm của hắn vừa dứt, tay ngọc của Bạch Thiển Nhất đã chậm chậm đè ép xuống.
"Oanh!"
Một tiếng nổ ầm ầm truyền khắp toàn bộ Bắc Hải, nhấc lên tro bụi ngập trời.
Mọi người nhìn thấy, ở nơi mây mù lượn lờ xa xa, tòa kiến trúc lớn sừng sững của Vân Phù tông, nháy mắt trở thành đất bằng.
Toàn bộ Vân Phù tông.
Vừa mới biến mất!
"Không"
"Không"
"Ta liều mạng với ngươi."
Trong mắt tên lục mệnh Võ Đế chứa huyết lệ, sụp đổ lên tiếng, nhìn chòng chọc vào Bạch Thiển Nhất, toàn thân bạo phát tu vi, công kích về phía Bạch Thiển Nhất.
Bạch Thiển Nhất nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Ngón tay ngọc hơi động một chút.
Tên lục mệnh Võ Đế trực tiếp bạo liệt trước mặt của mọi người, mưa máu vung ra táp vào trên mặt mọi người.
Chỉ trong chớp nhoáng.
Tất cả mọi người ở đây đã bị sợ hãi bao phủ.
Vân Phù tông chính là một trong những tông môn lớn nhất ngoại trừ tứ đại tông môn, thế mà nữ tử áo trắng này chỉ cần phất tay một cái đã làm nó biến mất.
Loại thủ đoạn này. Thật sự là quá cứng rắn.
"Ta nguyện ý thần phục."
"Ta cũng nguyện ý thần phục."
"Bái kiến thần nữ"
Lập tức, mọi người trong này đều quỳ lạy Bạch Thiển Nhất.
Hiển nhiên.
Trước thực lực tuyệt đối, hết thảy tôn nghiêm cùng không cam lòng, đều là hư ảo.
Nhưng mà.
Lại có hai người vẫn chưa quỳ lạy.
Chính là hai cha con Dạ Năng cùng Dạ Di.
Bọn hắn hiên ngang đứng thẳng trong đám người đang quỳ lạy, như hạc giữa bầy gà, lập tức hấp dẫn ánh mắt của Bạch Thiển Nhất.
"Các ngươi, không sợ chết sao?"
Bạch Thiển Nhất nhìn lại, truyền ra âm thanh lạnh giá.
Đối mặt với chất vấn của Bạch Thiển Nhất, hai người tuy là bối rối, nhưng vẫn chưa quá mức e ngại.
Mà là không kiêu ngạo không tự tỉ chắp hai tay lên.
"Dạ Năng, Dạ Di, gặp qua chân cung thần nữ"
"Các ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta." Con ngươi của Bạch Thiển Nhất co rụt lại, một cỗ uy áp trên mình đè ép về phía hai cha con Dạ Năng.
Hai người như đang mang gánh nặng ngàn cân, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, thiếu chút nữa đã đứng không vững.
Nhưng vẫn tiếp tục cắn răng kiên trì.
"Tha thứ chúng ta không thể đáp ứng"
Hai người kiên định nói.
"Hửm?"
Bạch Thiển Nhất nhìn bọn hắn một chút.
"Ta cũng cực kì bất ngờ, xem ra ở Bắc Hải cũng không phải tất cả đều là phế vật, chí ít còn có một hai người có cốt khí như thế"
Lời nói của Bạch Thiển Nhất, khiến cho sắc mặt những người khác cực kỳ khó coi, nhưng lại không dám phản bác.
"Nhưng mà dù cho có cốt khí, cũng không thể trở thành lý do các ngươi không nghe lời được!"
Bạch Thiển Nhất từ tốn nói: "Lại cho các ngươi một cơ hội."
"Hoặc thần phục, hoặc chết!"
Vừa dứt tiếng, một cỗ uy áp càng lớn quét sạch hai người Dạ Năng.
"Tạch tạch!"
Áp lực to lớn đã vượt qua khả năng cực hạn mà hai người có thể tiếp nhận, khung xương của hai chân vang lên kèn kẹt, da thịt cũng bắt đầu rịn ra máu tươi.
Nhưng bọn hắn vẫn không quỳ xuống.