Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 529: Tông chủ của Thanh Ngưu Tông (2)




Nghe ra hình như cực kỳ đáng tin, hơn nữa danh hiệu Võ Vương này xem ra cũng rất trâu bò!

"Vậy thì không biết ngươi là?"

Dịch Phong lại nhẹ giọng đặt câu hỏi.

"Tại hạ là tông chủ đời thứ ba của Thanh Ngưu Tông, Chu Sứ Quang!" Lão giả ngẩng đầu ngạo nghễ nói.

"Hóa ra là Chu tông chủ."

Dịch Phong vội vã chắp tay, lại hỏi dò: "Chắc hẳn Chu tông chủ cũng cực kỳ lợi hại a, không biết có đến cảnh giới Võ Linh chưa?"

Nói xong.

Dịch Phong lại quan sát sắc mặt của Chu Sứ Quang.

Dù sao hắn cũng biết trên trời không có đĩa bánh nào tự dưng rơi xuống, ngộ nhỡ là một cái tông môn cực yếu, lừa chính mình đi vào đào mỏ, dời gạch thì sao?

Cho nên vẫn phải hỏi rõ ràng mới tốt.

"Bổn tông chủ vừa vặn là Võ Linh" Chu Sứ Quang đứng chắp tay, có chút ngạo nghễ nói.

Nghe vậy, đôi mắt của Dịch Phong lập tức sáng lên.

Lúc trước hắn ở Ninh Sa đã kiến thức được sự lợi hại của cao thủ Võ Linh, nếu Chu Sứ Quang này đã có khả năng đến cảnh giới Võ Linh, vậy cái tông môn này hẳn là tương đối khá.

"Ngươi cũng biết kha khá về tông môn của chúng ta rồi, phải chăng có hứng thú gia nhập?" Chu Sứ Quang nhìn Dịch Phong, thong thả hồi.

"Được, ta gia nhập, gặp qua tông chủ."

Dịch Phong vội vã chắp tay.

Nghe vậy, lông mày của Chu Sứ Quang nhướn lên, trên mặt tràn ngập vui sướng nồng đậm.

Ông trời của ta.

Cuối cùng cũng lừa gạt được một tên.

Giờ khắc này, khóe mắt của Chu Sứ Quang trực tiếp ẩm ướt.

Bởi vì toàn bộ Tiên Giang đại lục đối với tồn tại của mỗi cái tông môn đều có rất nhiều yêu cầu, lập tông cần phải có tư cách không nói, tông môn đã xây dựng hàng năm cũng đều có khảo hạch.

Tất nhiên, tông môn cấp bậc khác nhau thì gặp phải tiêu chuẩn khảo hạch cũng là không giống nhau.

Mà cấp bậc tông môn lại phân làm chín phẩm, nhất phẩm mạnh nhất, cửu phẩm yếu nhất.

Ví dụ như cửu phẩm tông môn, ít nhất trong tông phải có trăm tên đệ tử, hàng năm ít nhất phải thu thêm mười tên đệ tử mới.

Mà lúc Thanh Ngưu Tông hắn được sáng lập, dưới sự dẫn dắt của Thanh Ngưu Võ Vương, thời điểm cường thịnh nhất đã phát triển đến bát phẩm tông môn.

Thế nhưng mà về sau dần dần suy tàn, lại giảm xuống cửu phẩm, đến bây giờ toàn tông trên dưới chỉ có mấy chục người, cho nên ngay cả cửu phẩm cũng không duy trì được, đã sắp phải giải tán rồi.

Không phải sao, Chu Sứ Quang là tông chủ còn phải đích thân xuống núi thu người.

Nhưng mà ai biết, cạnh tranh bây giờ lại lớn như vậy, đệ tử có chút thiên phú đều có thể vào tứ đại tông môn, loại môn phái nhỏ của hắn này ngay cả canh cũng không có mà húp.

Cho nên, hắn cũng chỉ có thể lừa gạt một ít phàm nhân cho đầy đủ số lượng người.

Nhưng thật buồn bực là, ngay cả phàm nhân cũng không nguyện ý gia nhập vào Thanh Ngưu Tông của hắn, bởi vì là người địa phương thì đều biết, Thanh Ngưu Tông hắn sắp phải giải tán đến nơi rồi.

May mà, trời không phụ người có lòng!

Bây giờ tăng thêm Dịch Phong, tại kéo thêm một ít bằng hữu thân thích vào nữa, Thanh Ngưu Tông hắn đối mặt với tông môn khảo hạch lần này hẳn là vừa vặn đủ.

Nhưng mà, tuyệt đối không thể để cho tiểu tử trước mắt này biết tình huống của Thanh Ngưu Tông ta được, nếu không hắn chạy mất thì làm sao bây giờ?

Phải biết đoạn thời gian trước hắn cũng lừa gạt mấy tên, kết quả mới vào tông đã bỏ chạy mất.

Cho nên, Chu Sứ Quang vội vã đè xuống kích động trong lòng, biểu lộ ra dáng dấp bất động thanh sắc.

"bi thôi, ta mang ngươi về tông môn!"

Hắn ưỡn ngực, vuốt vuốt râu ria, tiên phong đạo cốt nói.

"Chúng ta cứ như vậy đi trở về tông môn sao?"

Dịch Phong hỏi.

"Không thì còn phải làm gì nữa?"

Chu Sứ Quang kinh ngạc.

"Chẳng lẽ không phải bay trở về sao, lúc trước ta nhìn thấy những đệ tử của tông môn khác, đều là được người trong tông môn mang theo bay trở về." Dịch Phong nói.

"y..."

"Đương, đương nhiên, là đệ tử của Thanh Ngưu Tông ta, khẳng định là phải có đãi ngộ giống với những tông môn khác."

Chu Sứ Quang ngạo nghễ nói, sau đó một tay nắm lấy bả vai của Dịch Phong, hung hăng đạp trên mặt đất một cước, mới loạng choạng bay lên bầu trời.

Dịch Phong cứ như vậy đi theo Chu Sứ Quang bay lên bầu trời, bay về phía Thanh Ngưu Tông ở ngoài trăm dặm.

"A, tông chủ, vì sao có chút lắc vậy?" Trên bầu trời, Dịch Phong nhịn không được hỏi.

"y.."

"Khí lưu tròng trành, bình thường, bình thường"

Chu Sứ Quang lúng túng giải thích, trộm xoa xoa mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu.

"Ừm, vậy thì chúng ta nên tăng nhanh tốc độ một chút, sắc trời không còn sớm đâu" Dịch Phong nói tiếp.

"Không cần như thế... đâu?"

Sắc mặt của Chu Sứ Quang khó coi nói.

"Cái tốc độ này thật có chút chậm, hơn nữa ta cũng muốn tranh thủ thời gian tham quan tông môn của chúng ta đây." Dịch Phong nói.

"y"

Chu Sứ Quang mồ hôi lạnh chảy ròng.

Hắn ngược lại cũng muốn nhanh chóng một chút, thế nhưng mà thực lực không cho phép!