Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 528: Tông chủ của Thanh Ngưu Tông




"Vừa rồi ta xem danh sách chiêu mộ đệ tử của Quy Nhất Đường, không có một ai là tồn tại chói sáng cả." Lý Thương Hải thở dài nói.

"Còn phải nói à, đệ tử thiên tài ở Bắc Hải này càng ngày càng ít đi, cũng không biết những nơi khác có phải như vậy hay không!"

"Tình huống của Bạch Nhĩ Thành kỳ thực cũng trong dự liệu, từ khi tứ đại tông môn ta liên hợp lại mở ra Quy Nhất Đường để chiêu mộ đệ tử ở Bạch Nhĩ Thành, thì vẫn chưa từng thu nhận được một đệ tử ra dáng."

"Đúng vậy, dứt khoát đóng cửa Quy Nhất Đường này thôi."

"Cũng không cần thiết, có thể tuyển nhận thì vẫn nên tuyển nhận, bình thường đệ tử của tứ đại tông môn ta ra ngoài lịch luyện đi tới nơi này, cũng coi như là có một cái điểm dừng chân"

Ngay tại lúc bốn vị tông chủ thương lượng công việc, phía ngoài tiền đường, truyền ra âm thanh tranh cãi.

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì, sao lại ồn ào như vậy?"

Liễu Cốc Nhất nhịn không được quát lên.

Nghe vậy.

Bên ngoài có đệ tử nhanh chóng chạy vào, quỳ gối trước mặt bốn người nói: "Khởi bẩm bốn vị tông chủ, bên ngoài có một tên phàm nhân, không có bất kỳ thiên phú gì, nói hết lời cũng vô dụng, cứng rắn muốn gia nhập vào tông môn chúng ta"

"Lại là một phàm nhân?"

Bốn người liếc nhau.

Lúc trước ở Quan Đường Thành đụng phải một tên phàm nhân mặt dày mày dạn muốn gia nhập vào tứ đại tông môn của bọn hắn, hiện tại lại tới một người nữa?

Bốn người nổi giận trong lòng.

Tuy là những năm gần đây tứ đại tông môn bọn hắn suy tàn rất nhiều, nhưng cũng không phải một phàm nhân muốn đi vào liền có thể đi vào.

Thế là bốn người trăm miệng một lời, truyền ra âm thanh không nhịn được.

"Đi đi đi, đuổi ra ngoài đuổi ra ngoài."

"Vâng!"

Đệ tử vâng lời, vội vã lui ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, đệ tử liền đẩy người đi ra ngoài.

"Đừng đụng vào ta, chính ta tự biết đi"

Mà người bị đẩy ra khỏi cửa chính là Dịch Phong, bị đệ tử kia không khách khí đánh văng ra ngoài như vậy, mặt hắn đen lên hùng hùng hổ hổ hô: "Nói cho chủ sự các ngươi biết, hôm nay ta đã cho các ngươi cơ hội, là chính các ngươi không trân quý, tương lai các ngươi nhất định sẽ hối hận"

Nói xong, Dịch Phong phẫn nộ rời đi.

Hừ.

Cái tông môn nát.

Mắt bị mù, một thiên tài tiền đồ vô lượng như ta, thế mà còn bị chặn ngoài cửa.

Không vào thì không vào, lão tử còn không thèm.

Chờ ta hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, có thể tu luyện, nhất định phải danh chấn đại lục, đến lúc đó tức chết nhà các ngươi.

"Được lắm, tên cẩu phàm nhân này, còn sủa rất hăng, để ta đi đập chết hắn"

Nghe thấy bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng kêu của Dịch Phong, Kiếm Hoành Thiên vốn còn đang phiền muộn ở bên trong nhịn không được đứng lên quát.

Nói xong liền muốn đứng dậy ra ngoài.

"Thôi được rồi được rồi, chẳng phải chỉ là một phàm nhân thôi sao, đường đường một tông chủ, tính toán gì với một phàm nhân chứ?" Lý Thương Hải tức giận nói.

"Đúng vậy, cũng chỉ là một phàm nhân kêu gào mà thôi, ngươi còn so đo, tương lai hắn còn thật có thể làm ra chuyện gì chứ, hà tất phải để ở trong lòng" Vân Thiên Long cũng khuyên.

"Xem ngươi chả có tiền đồ gì kìa"

Liễu Cốc Nhất càng trực tiếp truyền ra âm thanh khinh thường Kiếm Hoành Thiên.

"Ngươi quản ta?"

"Cùng một phàm nhân phân phân cao thấp, ngươi cũng chỉ có thế thôi, còn muốn lão nương trang điểm ở trước mặt ngươi, ta nhổ vào"

"A, ta còn không có thèm đấy..."

Trong lúc nhất thời, trong nội sảnh lại truyền ra tiếng cãi vã của Liễu Cốc Nhất cùng Kiếm Hoành Thiên.

Mà giờ khắc này Dịch Phong đã đi một vòng lớn ở Bạch Nhĩ Thành, mấy cái chỗ tông môn tuyển chọn đệ tử hắn đều đi thử qua.

Thế nhưng mà không có một cái tông môn nào dám thu nhận hắn.

"AI?

"Lẽ nào thật sự không cách nào gia nhập tông môn rồi sao."

Trên mặt Dịch Phong tràn ngập buồn bã.

Nhưng mà ngay tại lúc Dịch Phong do dự có nên từ bỏ, dứt khoát cả đời làm một con cá ướp muối hay không, bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm.

"Thiếu niên, tuy là thiên phú của ngươi rất kém cỏi, nhưng tâm tính trầm ổn, nếu bồi dưỡng thật tốt cũng coi như có thể trở thành thiên tài nha, ngươi xem có muốn gia nhập Thanh Ngưu Tông của ta hay không?"

Một lão giả gầy như que củi, đang cười híp mắt nhìn về phía Dịch Phong.

Đôi mắt của Dịch Phong lập tức sáng lên.

Đây coi như là buồn ngủ mà gặp chiếu manh sao?

Nhưng mà hắn vẫn rất cảnh giác, dù sao cũng sợ hãi bị người bán đi.

Cho nên hắn ép hưng phấn trong lòng xuống, nhẹ giọng hỏi:

"Thanh Ngưu Tông của các người là tông môn tu luyện giả sao?"

"Tất nhiên"

Lão giả đứng chắp tay, hơi hơi ưỡn ngực.

"Tông môn của các ngươi là thông qua nhận chứng chưa?" Dịch Phong lại hỏi.

"Đó cũng là tất nhiên, danh môn chính thống"

Lão giả tiên phong đạo cốt nói: "Hơn nữa lai lịch của Thanh Ngưu Tông ta sẽ hù chết người, sư tổ là cường giả Võ Vương Vương Thanh Ngưu, thanh danh hiển hách"

"Cường giả Võ Vương!"

Dịch Phong nhịn không được giật mình.