Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 505: Nào có nghiêm trọng như vậy (2)




"Tiểu thư, chúng ta cũng không cần xen vào việc của người khác, chính bản thân chúng ta còn khó bảo toàn đấy" Nha hoàn khuyên ngăn nói.

"Chính là bởi vì tự bản thân chúng ta khó đảm bảo, mới càng sẽ khát vọng có hi vọng sống sót, cho nên chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy" Thiếu nữ quyết định, trực tiếp thay đổi phương hướng bay tới chỗ Dịch Phong.

Mà nha hoàn bất đắc dĩ cũng là chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.

"Tiểu tử, cho ngươi thêm một cơ hội, giao hạt châu trong tay ngươi ra đây." Nam tử cầm đầu lại một lần nữa truyền ra thanh âm khàn khàn, thái độ không cho phép hoài nghi kia, dường như là gửi tới thông điệp cuối cùng cho Dịch Phong.

"Nói rồi, không có khả năng"

Dịch Phong cường ngạnh nói.

Đôi mắt nam tử cầm đầu nhướng một cái.

Một tên phàm nhân tiện tay là có thể lấy bóp chết thế mà không có mắt như vậy, đã triệt để chọc giận hắn.

"Vậy ngươi chết đi"

Bàn tay hắn vừa nhấc, liền muốn ra tay với Dịch Phong.

"Các ngươi dừng tay."

Đúng lúc này, sau lưng Dịch Phong, truyền đến một giọng nữ quát mắng.

Chính là hai người chủ tớ vừa chạy tới.

Các nàng đi thẳng tới bên cạnh Dịch Phong, nhìn nhìn Dịch Phong một cái, sau khi biết được Dịch Phong là một phàm nhân không có tu vi, thiếu nữ nhẹ nhàng nói: "Ngươi không cần sợ, chúng ta sẽ giúp ngươi."

Nói xong, thiếu nữ tiến lên trước một bước, hất cằm lên hô với người áo đen: "Các ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại đi cướp đoạt đồ của hắn?"

Tên mặc hắc bào liếc mắt nhìn hai người một chủ một tớ này, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, thậm chí ngay cả ý nghĩ đáp lời cũng không có, con mắt hơi hơi lóe lên, trên thân chấn nhiếp ra một cỗ khí thế cường đại.

Cỗ khí thế này đánh thẳng tới, thiếu nữ kêu lên một tiếng đau đớn, đột nhiên chân lùi ra sau một bước, sắc mặt lúc này trở nên tái nhợt không thôi.

"Võ đế"

"Lại là một võ đết"

Trong miệng nàng không thể tin lẩm bẩm, trên gương mặt xinh đẹp đều là thần sắc tro tàn.

Nàng chẳng qua là nghĩ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, nhưng mà vạn vạn không có nghĩ tới, người chặn lại một tên phàm nhân như Dịch Phong, lại là võ đết Càng nghiêm trọng hơn là, khí thế lộ ra vừa rồi, khiến nàng cảm nhận được sát ý tên hắc nhân dành cho nàng.

Trời muốn tuyệt đường người!

Thiếu nữ nhin không được thở dài.

Nhưng mà cũng được, cho dù không đụng tới chuyện ngày hôm nay, nàng cũng sống không được bao lâu, chẳng qua là chết sớm với chết muộn mà thôi.

Nàng mang theo áy náy nhìn về phía Dịch Phong ở bên cạnh một cái, mất mác nói: "Xin lỗi, tình huống xuất hiện ngoài dự liệu của chúng ta, chúng ta cũng không cách nào trợ giúp ngươi, thậm chí hai chúng ta chỉ sợ cũng đi không được."

Nghe vậy.

Dịch Phong có chút im lặng.

Hai nha đầu này cũng là buồn cười, vừa mới bắt đầu đi ra đoán chừng là muốn rút đao tương trợ, kết quả nam nhân kia hung thần ác sát trừng một cái, đã sợ rúm vào rồi.

Thực sự không biết nói cái gì cho phải.

Đương nhiên, tinh thần của hai cô nương này vẫn đả động hắn, loại người tốt như vậy không nhiều lắm nha.

Cho nên hắn không nhanh không chậm đi tới, nhẹ giọng an ủi:

"Cô nương không cần nản chí như thế, tình huống nào có nghiêm trọng như ngươi nói vậy."

Nói xong, Dịch Phong lại ném cho nàng một cái nụ cười yên tâm.

Sau khi hời hợt nói ra những lời này, Dịch Phong đạp một bước ra phía trước.

Đối mặt với bảy người này, hắn từ lúc vừa mới bắt đầu đã chưa từng sinh ra sợ hãi.

Bởi vì ngay từ đầu, hắn đã vận dụng hệ thống kiểm trắc thiên phú của mấy người kia, kết quả cuối cùng chính là bảy tên rác rưởi mà thôi.

rác rưởi, trong lòng Dịch Phong nắm chắc, tới nhiều hơn nữa mấy tên cũng không sợ.

Nếu không, Dịch Phong đã sớm chạy trốn, làm sao có khả năng đần độn ở lại đây chờ chết?

"Ách?"

Nhưng mà, hai người thiếu nữ lập tức choáng váng ở giữa sân.

Chuyện không có nghiêm trọng như vậy?

Tên cầm đầu thế nhưng là Võ Đế nha!

Tên phàm nhân trước mắt này có phải sợ đến đầu óc choáng váng rồi hay không, hay là hắn căn bản không phân biệt được tình hình?

Thấy hai cô nàng lo lắng, Dịch Phong lại nhẹ giọng an ủi: "Cô nương thật sự không cần lo ngại, chỉ là bảy tên rác rưởi mà thôi, cho dù cô nương không chạy tới, ta đối phó bọn hắn cũng vẫn dễ dàng"

Hai người bị những lời này của Dịch Phong lần nữa làm cho choáng váng.

Bọn hắn.

Ngươi còn dám nói là bảy tên rác rưởi?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt nhìn Dịch Phong của hai người, tựa như nhìn đồ đần, thậm chí trong lòng đã xuất hiện hình ảnh, Dịch Phong sẽ chết thảm như thế nào dưới tay của bảy người này.

"Ai nha tiểu thư, ngươi nhìn ngươi đi, nói đừng đến rồi, đây chính là một người đầu óc không bình thường, lần này chúng ta khả năng thật sự chạy không nổi rồi." Nha hoàn nhịn không được nhẹ giọng trách cứ bên tai thiếu nữ.

Thiếu nữ cũng là mặt mũi tràn đầy phức tạp.

Võ Đế.

Đã là đỉnh cao ở toàn bộ Tiên Giang đại lục, thế mà lại bị tên phàm nhân này gọi là rác rưởi.

Thật là muốn có bao nhiêu ngu ngốc liền có bấy nhiêu!