Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 503: Lần này cũng là ngoài ý muốn (2)




"Cô nương yên tâm, ta sẽ bảo quản thật tốt!"

"Cáo từ"

Dịch Phong ôm quyền cười, sau đó chậm rãi xuống núi.

"Hy vọng tương lai công tử nhìn thấy cái chuông gió này, cũng có thể nhớ tới tồn tại Bạch Phiêu Phiêu là ta"

Nhìn bóng lưng Dịch Phong rời đi, Bạch Phiêu Phiêu nhịn không được nỉ non.

"Mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Vân Lam ngồi trên chồng cỏ, tràn đầy phiển muộn: "Trận pháp mà chúng ta bố trí làm sao lại lặp đi lặp lại nhiều lần mất đi hiệu lực do cái tên tiểu tử kia vậy?"

"Đúng vậy a, thật là kỳ quái lại tà môn, tiểu tử này rõ ràng là một tên phàm nhân"

"Thế nhưng lúc nãy ta vừa rồi xuống núi bắt một con tiểu yêu thú thí nghiệm một phen, trận pháp mà chúng ta bố trí rõ ràng ?

có hiệu quả nha Thuộc hạ của hắn cũng nhao nhao phụ họa.

Vẻ mặt của mọi người, một người so với một người còn phiền muộn hơn.

"Hửm?"

"Vừa rồi ngươi đóng lại trận pháp?"

Vân Lam ngẩng đầu nhìn bên ngoài một cái, bỗng nhiên hỏi tên thuộc hạ vừa nói chuyện kia.

"Ta không có đóng mà!"

Tên thuộc hạ trả lời.

Ánh mắt Vân Lam lại nhìn về phía những người khác.

Những người còn lại cũng nhao nhao lắc đầu.

"Cũng không đóng?"

"Vậy cái trận pháp kia tại sao lại đóng lại?"

Vân Lam nhịn không được hỏi.

Vừa hỏi xong, trong lòng hiện lên một cỗ dự cảm không tốt, tròng mắt trừng một cái, nhấc mông đứng lên phi về phía cửa chính.

Những thuộc hạ khác cũng nhao nhao đuổi theo.

Chỉ trong nháy mắt, mấy người đã vọt tới cửa chính, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn phía trên cửa.

Chỉ một cái nhìn suýt chút nữa làm cho huyết mạch Vân Lam bùng nổ.

"Chuông gió đâu?"

Vân Lam lớn tiếng gào thét.

"Hửm?"

Bạch Phiêu Phiêu đang đứng ngẩn ngơ nghe tiếng gào quay đầu, nhìn thấy Vân Lam đang muốn bùng nổ, nhẹ giọng hỏi: "Vân hộ pháp có chuyện gì sao?"

"Bạch tiểu thư, ta hỏi ngươi, cái chuông gió treo ở chính nơi này đâu?" Vân Lam trừng mắt tay run run chỉ vào trên cửa hỏi.

"À, nó à, bị Dịch công tử mang đi rồi"

Bạch Phiêu Phiêu nhẹ giọng đáp.

Nghe vậy, Vân Lam lập tức run một cái, lộ ra bộ dáng dữ tợn, nói từng chữ từng câu: "Mang... Đi... 2"

"Đúng vậy!"

Bạch Phiêu Phiêu trịnh trọng gật đầu.

Vân Lam phun ra một ngụm máu đen, khí thế toàn thân muốn bùng nổ, tóc cũng dựng đứng lên vào thời khắc này.

"AI® "AI "AI?

"Chó chết tạp chủng, thằng nhãi con thằng oắt con, ta chửi tổ tông mười tám đời nhà ngươi, lão tử giết ngươi, kéo gân của ngươi lột da của ngươi!"

Vân Lam mặt đỏ tưng bừng, trừng muốn lòi cả tròng mắt, giống như dã thú hung hăng bùng nổ, nhấc chân muốn phóng về dưới núi.

Cũng may, vài tên thuộc hạ kia của hắn cũng tay mắt lanh le, vội vàng đuổi theo Vân Lam, ngăn lại Vân Lam đang bùng nổ, ấn hắn lên trên mặt đất.

"Đại nhân bớt giận a!"

Thuộc hạ cẩn thận ấn Vân Lam hô.

"Bớt giận cái mẹ nhà ngươi!"

Vân Lam vung lên, đánh bay mấy người.

Mấy người lăn một cái trên mặt đất, lại đánh về phía Vân Lam.

"Đại nhân, lấy đại cục làm trọng a!"

"Đúng vậy a, đại nhân nhất định phải kiên cường!"

"Nếu ngươi thật sự giết chết tên tiểu tử kia, Bạch cô nương sợ rằng sẽ tức giận, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng sự hợp tác của chúng ta đó!"

Mà Bạch Phiêu Phiêu cũng bị bộ dáng này của Vân Lam y dọa sợ, vội vàng lo lắng đi tới hỏi: "Vân hộ pháp, ngươi cuối cùng là làm sao vậy?"

"Ngươi hỏi ta làm sao?"

Vân Lam bị ấn ở trên mặt đất quát âm lên: "Thằng chó chết kia, lại làm hỏng trận nhãn của lão tử"

Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Bạch Phiêu Phiêu nhướng một cái.

Lúng túng giật mình ngay tại chỗ.

"Ách.."

"Mặc dù thật sự rất thông cảm với Vân hộ pháp, nhưng lần này, giống như cũng là ngoài ý muốn mà..."

Bạch Phiêu Phiêu cười ngượng giải thích.

Ban đêm.

Dịch Phong nghĩ thầm buồn ngủ, đang ngủ gật trên vỏ của Mạn Mạn.

Trước khi ngủ, Dịch Phong đổi phương hướng bảo Mạn Mạn chạy tới Bắc Hải.

Bởi vì hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, Trung Châu mặc dù là cái nôi sinh ra cường giả, có thể gặp kỳ ngộ ở đây cũng khá nhiều, nhưng mà khảo hạch cũng tương ứng với vùng đất này, chắc là yêu cầu cao lắm.

Mà Bắc Hải lại không hề giống vậy, ở đây nhiệt độ không khí thấp hơn rất nhiều so với các nơi khác, tương đối bần hàn, cho nên càng thích hợp cho loại người như Dịch Phong đi qua.

Đêm nay.

Tiên Giang Đại Lục xảy ra chuyện không giống bình thường.

Người bình thường chỉ biết là mây đen bao phủ trăng sáng, che lại tinh không, làm cho toàn bộ bầu trời đêm biến thành đưa tay không thấy được năm ngón.

Nhưng mà trong nhóm cao thủ thì lại nhấc lên sóng to gió lớn.

Bọn hắn biết rõ, cái này căn bản không là mây đen gì đó, mà là có quái vật khổng lồ bay qua trên bầu trời.

Đương nhiên, nói chính xác hơn không phải bay qua.

Mà giống như là nhúc nhích...

Còn rốt cuộc là cái gì, bọn hắn không thể nào biết được, chỉ biết là những nơi mà đồ vật đó đi qua, tất cả những người hành động bí mật đều che giấu khí tức.