Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 502: Lần này cũng là ngoài ý muốn




Bạch Phiêu Phiêu run rẩy khi bị Dịch Phong nhìn chằm chằm.

Trên gương mặt xinh đẹp một trận xanh một trận hồng.

"Hửm?"

Dịch Phong hỏi một câu nữa.

"A... Ha ha, cái này... Dịch công tử, ta... Cái này, ha ha, tựa như l)

lâu Bạch Phiêu Phiêu chân tay luống cuống, trong miệng cũng ấp a ấp úng, nửa ngày vẫn không thể nói ra lí do.

"Tiểu thư tiểu thư, nghe nói Dịch công tử lại trở về rồi phải không?"

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới âm thanh của Mậu Mậu, sau đó nàng chạy vào.

Nhìn thấy Dịch Phong thật sự ở đây, đôi mắt nàng sáng lên, nhất thời hưng phấn hô: "Ai nha Dịch công tử, ngươi thật sự đã trở về, vậy thì thật sự quá tốt rồi"

Nhìn Mậu Mậu chợt xông vào, đôi mặt đẹp của Bạch Phiêu Phiêu sáng lên.

Giống như thấy được cứu tinh, vội vàng nói: "Ai nha Dịch công tử, thực sự là ngượng ngùng, sau khi ngươi đi, Mậu Mậu nha đầu đáng chết này đã nằm ngủ trên giường của ngươi, áo ngủ này chắc chắn cũng là nàng để lại"

Nói xong, Bạch Phiêu Phiêu đoạt lấy áo ngủ màu đen, nhét vào trong tay Mậu Mậu.

& 'A2 b)

Nhìn bộ áo ngủ bỗng nhiên được đưa tới trong tay, Mậu Mậu lập tức cả kinh, mở ra miệng nhỏ hô lên: "Tiểu thư sao ngươi lại nói lung tung như vậy, cái này sao có thể là áo ngủ ta lưu lại, rõ ràng l)

là...

Nhưng mà.

Nàng còn chưa có nói xong, bàn tay của Bạch Phiêu Phiêu đã rơi vào bên trên vạt áo của nàng, Mậu Mậu trực tiếp đã bị ném bay ra ngoài.

"H 3A Vài "Mậu Mậu đâu?"

Dịch Phong lại nghiêng đầu quay lại, phát hiện Mậu Mậu bỗng nhiên không thấy bóng dáng, lập tức truyền ra giọng nghi ngờ.

"A, ha ha, nàng đã chạy rồi."

Bạch Phiêu Phiêu cười ngượng giải thích nói: "Đoán chừng là sợ công tử chế nhạo, không còn mặt mũi gặp người, cho nên mới như thế"

"Được thôi"

Dịch Phong lắc đầu bất đắc dĩ, bàn tay tiếp tục tìm kiếm ở trên giường.

Cuối cùng.

Đôi mắt sáng lên.

"Tìm được rồi"

Một cái túi tiền nặng trĩu xuất hiện trong tay Dịch Phong.

"Chúc mừng công tử mất mà tìm lại được."

Thấy thế, Bạch Phiêu Phiêu cuối cùng cũng được thở dài một hơi, nếu là lại để cho Dịch Phong tìm tiếp, nàng thật đúng là sợ Dịch Phong lại từ trên giường lật ra cái đồ vật gì đó nàng để quên.

Không lâu sau, hai người mới chậm rãi đi tới cửa ra vào.

"Công tử, nhanh như vậy đã phải rời khỏi sao?" Bạch Phiêu Phiêu hơi có chút buồn bã hỏi.

"Ờm, lần này trở về chính là để tìm túi tiền thôi, vì tìm nó ta đã làm trễ nải không ít thời gian, cho nên ta phải tiếp tục lên đường" Dịch Phong ước lượng tiền trong cái túi nói.

"Thôi vậy."

Bạch Phiêu Phiêu hơi hơi ngẩng đầu.

Nàng cũng hiểu được, bất kể như thế nào, hai người cuối cùng sẽ lại chia ly, chẳng qua là sớm hay muộn thôi.

"Cáo từ"

Dịch Phong chậm rãi đi xuống chân núi.

"Đúng rồi"

Bạch Phiêu Phiêu bỗng nhiên thét lên.

"Hửm?"

Dịch Phong dừng lại bước chân.

"Công tử có thể tặng ta một lễ vật không?"

"Lễ vật?"

"Đúng vậy, cái gì cũng được!"

Bạch Phiêu Phiêu chăm chú nhìn Dịch Phong, âm thanh trịnh trọng nói.

Lần từ biệt này, chỉ sợ là lần cuối cùng hai người có thể gặp mặt, cho nên nàng hy vọng có thể lưu lại một thứ của Dịch Phong.

Có lẽ trải qua rất nhiều năm sau, khi lấy ra vật này, còn có thể nhớ tới ở bên trong ngọn núi nhỏ kia, đã từng gặp phải một tên phàm nhân thú vị như thế.

"Được"

"Chỉ là ngươi không được chê đâu đấy."

Dịch Phong cũng nhớ tới nhặt được hạt châu màu đỏ trước đây không lâu, tiện tay lấy từ trong tay áo ra, đưa cho Bạch Phiêu Phiêu.

"Một hạt châu thật là đẹp."

Bạch Phiêu Phiêu tiếp nhận, yêu thích không buông tay, thưởng thức rất lâu mới thu lại nói: "Ta cũng muốn tặng công tử một phần lễ vật, cho nên công tử cần gì, cứ mở miệng, chỉ cần ta có!"

"Thế thì quá khách khí rồi, ta tạm thời cái gì cũng không thiếu, cho nên tạ ơn cô nương," Dịch Phong từ chối nói.

"Không, ngươi nhất định phải lấy.

Bạch Phiêu Phiêu nói như đỉnh chém sắt.

"Vậy thì không tốt lắm đâu?"

Dịch Phong sờ lỗ mũi một cái.

Bạch Phiêu Phiêu yên tĩnh nhìn hắn, không nhúc nhích.

Thấy thế, Dịch Phong bất đắc dĩ lắc đầu, chưa từng thấy qua bị ép nhận quà.

Nói thật thì, hắn thật sự không muốn đồ gì của Bạch Phiêu Phiêu cả, chính mình nhiều lần cư trú quấy rầy nàng lắm rồi, làm sao còn có thể lấy lễ vật của người ta được?

Nhưng là thấy bộ dáng Bạch Phiêu Phiêu kiên trì, Dịch Phong cũng không có biện pháp gì, không thể làm gì khác hơn là suy xét nên muốn lễ vật gì.

Đang lúc hắn sầu muộn, lại bắt gặp chuông gió treo trên đỉnh cửa sau lưng Bạch Phiêu Phiêu.

"Hay là cô nương tặng cái chuông gió cho ta đi?"

Dịch Phong cười nói, cái chuông gió này cũng không phải đồ vật đắt tiền gì, hơn nữa hắn cũng dễ bảo quản, xem như không còn gì thích hợp hơn.

Không cần Bạch Phiêu Phiêu đáp lời, Dịch Phong liền tiến lên, lấy cái chuông gió xuống, đút vào trong túi.

"Được thôi, chỉ mong công tử có thể bảo quản cẩn thận"

Thấy Dịch Phong chỉ cần một chiếc chuông gió, Bạch Phiêu Phiêu cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ là nhắc nhở Dịch Phong một tiếng.