Dịch Phong - người đang giơ ly rượu lên cạn chén cùng người khác lại bị va phải, đồ ăn tung tóe đầy người, cầm cái chén giật mình tại chỗ.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho bầu không khí đang náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Giờ khắc này.
Nơi này có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Thậm chí còn nghe được rõ tiếng lá cây bên ngoài trên con đường cái bị gió thổi phát ra tiếng "xào xạc"
Từng đôi mắt khẩn trương và sợ hãi nhìn về phía Dịch Phong.
Trái tim như sắp vọt ra khỏi cổ họng!
Cuối cùng.
Dịch Phong ngồi yên nhìn canh thừa trên người một chút, rồi nhìn nam tử trẻ tuổi ngã bên cạnh, sắc mặt dần dần đen lại.
Gương mặt này tối sầm cả đi, tất cả con ngươi đang chú ý tới sắc mặt của Dịch Phong đều co rụt lại.
Đồng thời trong lòng của mọi người không tự chủ được run lên một cái.
Xong!
Xảy ra chuyện lớn rồi!
Không ít người toát cả mồ hôi lạnh.
E rằng tiên sinh sẽ nổi trận lôi đình.
Tiên Giang đại lục này có thể chịu được lửa giận của tiên sinh sao?
"Cạch!"
Trong chớp mắt, hơn mười đôi đũa đồng thời đặt xuống, mấy chục dáng người đồng loạt đứng thẳng lên.
Con mẹ nó.
Thứ không có mắt, lại còn dám mạo phạm đến tiên sinh, không thể tha thứ được.
Mọi người ở nơi đây không khỏi lửa giận ngập trời, từng đôi mắt tràn ngập sát ý tập trung lên người sáu tên áo xanh kia.
Đối mặt với hàng loạt ánh mắt này, sáu kẻ áo xanh kia chẳng hiểu tại sao lưng mình bỗng nhiên lạnh toát, giống như bị mấy chục con mãnh thú Hồng Hoang để mắt tới như vậy.
"Chuyện gì xảy ra vậy, rõ ràng chỉ là một bầy kiến hôi, tại sao ta lại cảm thấy sợ hãi đến thế?" Một người áo xanh không nhịn được nói.
"Đúng vậy, cảm giác có gì sai sai, rõ ràng một chưởng vừa rồi có thể đánh cho tên kia hồn phi phách tán, không ngờ rằng hắn chỉ bị vẻn vẹn một vết thương nhẹ" Một tên áo xanh khác cũng không nhịn được nói.
"Sợ cái gì, sáu người chúng ta là Bát Mệnh Võ Đế, chẳng lẽ còn gì có thể chống lại chúng ta được sao?" Một người áo xanh khác cũng khinh thường nói: "Cho dù trong đó có mấy cao thủ, nhưng ở nơi chật hẹp nhỏ bé thế này thì có thể mạnh đến mức nào cơ chứ?"
Nghe vậy, vài tên áo xanh còn lại nhao nhao gật đầu.
Nói cũng đúng.
Bọn họ đều là Bát Mệnh Võ Đế, có thể tung hoành cả đại lục, chẳng lẽ lại bị đánh bại ở nơi nhỏ bé này ư?
Vừa nghĩ tới đây, sáu người cũng không sợ, ngược lại còn ngẩng đầu cao ngạo, nhìn chằm chằm vào đám người rồi quát lên: "Các ngươi trừng cái gì mà trừng, một bầy kiến hôi mà thôi, chẳng lẽ còn muốn ra tay hay sao?"
Lời này.
Khiến cho mấy chục người trong sảnh tràn ngập lửa giận, trong mắt tỏa ra sát ý.
Nhưng mà, trước khi Dịch Phong ra lệnh, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao bọn họ cũng không hề quên thân phận của mình, trước mặt Dịch Phong chỉ là một phàm nhân.
Cho nên trong lúc nhất thời, ánh mắt của mấy chục người trong sảnh dồn dập nhìn về phía Dịch Phong, chờ đợi ý kiến.
Thấy thế, Dịch Phong lập tức liếc đám người một cái, quát lên:
"Nhìn ta làm gì, đánh người của chúng ta bị thương, còn phách lối như thế, trực tiếp đánh cho lão tử!"
Nghe được lời của Dịch Phong, đôi mắt của đám người lập tức sáng lên.
Bọn họ chỉ chờ Dịch Phong nói câu này.
"Ha ha ha, một bầy kiến hôi, ngươi cho rằng nhiều người thì có thể chiếm thế thượng phong ư?"
Nghe được lời Dịch Phong nói, kẻ áo xanh cầm đầu lập tức khinh thường nói, càn rỡ phá lên cười.
Nhưng lúc hắn đang ngẩng đầu, đồng đội bên cạnh lại kéo góc áo hắn một cái, đồng thời ấp a ấp úng nói: "Nhanh, mau nhìn... mau nhìn bọn họ"
"Nhìn gì mà nhìn?"
Hắn không giải thích được, lúc này mới cúi đầu, liếc mắt nhìn mọi người trong sảnh một lần nữa.
Sau khi xem lại.
Chân hắn bỗng nhũn cả ra, cả người run lẩy bẩy, trong miệng lập tức thốt lên với vẻ hoảng sợ.
"Sao có thể như vậy chứ?"
"Sao lại như vậy được?"
Bây giờ hắn nhìn thấy hơn mười người trong sảnh đều phóng thích khí tức, dùng sức trấn áp vô song đè ép về phía bọn họ.
"Hả.."
"Võ... Võ Võ Võ, Võ Đế, tất cả đều là Võ Đế, Lục Mệnh, Thất Mệnh, Cửu Mệnh, Thập Mệnh, còn có cả kẻ kinh khủng hơn thế nữa..."
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trong lúc nhất thời, sáu tên áo xanh hoàn toàn không còn ngông cuồng như vừa nãy nữa, giờ đây kẻ nào kẻ nấy đều hai chân run lẩy bẩy, trong cổ họng tựa như hóc xương cá, nói chuyện cũng trở nên lắp ba lắp bắp.
Phải biết tình huống thế này, cả đời bọn họ chưa từng được chứng kiến.
Vì sao ở đây lại tụ tập nhiều Võ Đế đến như vậy!
Bọn họ thật sự không thể hiểu nổi.
Bọn họ chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
"Chạy"
Không biết là người áo xanh nào hô một câu, sáu bóng người nhấc chân chạy, trong nháy mắt đã bay trên bầu trời.