Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 474: Tin tức pho tượng cổ (2)




Dịch Phong mỉm cười.

Nói thật thì hắn thường xuyên tụ tập ăn uống cùng bạn bè, sau lưng mang theo cây đàn, uống chút rượu, hát hò vui vẻ, tán gẫu.

Mặc dù từ khắp nơi tới đây, nhưng vẫn phải yêu đời mà sống!

"Ting..."

Dây đàn được gảy, tiếng đàn vui tai vang lên, cùng với tiếng vỗ tay theo nhịp điệu của mọi người, bầu không khí nơi đây cực kỳ sôi động, náo nhiệt.

Đồng thời bọn họ cũng cảm nhận được sức mạnh đại đạo trong tiếng đàn của Dịch Phong, ngay cả những người không biết gì về đàn cũng nhận được rất nhiều lợi ích.

Ổ góc cầu thang lầu hai.

Một nữ nhân da trắng, xinh đẹp mặc một chiếc váy trắng và đeo tấm khăn che mặt nhẹ đang đứng đó.

Nàng lặng lẽ nhìn Dịch Phong bị đám đông bao quanh, đôi môi đỏ dưới tấm khăn che mặt hơi nhếch lên.

"Tiên Giang đại lục này càng ngày càng thú vị."

"Xem ra, những người trước đây im lặng đều lần lượt lộ diện cả rồi."

"Chỉ là không biết người thanh niên trước mặt này rốt cuộc là HÀ al...

Nàng ngẩng đầu liếc nhìn chân trời xa xăm qua cửa sổ, rồi thở dài.

Đột nhiên.

Nàng chợt nhận ra ai đó đang chăm chú nhìn vào mình.

Nàng vội vàng nhìn qua chỗ khác.

Phát hiện một người mặc áo choàng đen đang đứng sau lưng Dịch Phong, giơ tay lên gửi cho nàng một nụ hôn gió.

"Bị phát hiện rồi sao?"

"Thú vị đấy"

Nàng ấy bất ngờ thốt lên, liếc nhìn Lâu Bản Vĩ, rồi lại liếc nhìn Dịch Phong, sau đó biến mất không thấy đâu.

Nhưng ngoài Lâu Bản Vĩ ra, không ai biết nàng ấy từng đến đây...

Tiếng đàn vang lên, vô số tiếng hét náo nhiệt điên cuồng vang lên trong tửu lâu, bầu không khí lại đạt đến đỉnh điểm một lần nữa.

"Nào, rót rượu"

Dịch Phong cười lớn nói Sau đó một hũ rượu được bưng lên bàn, mọi người bắt đầu uống rượu rồi trò chuyện vui vẻ.

Ngoài cửa tửu lâu.

Sáu người mặc áo xanh bước tới.

"Xung quanh toàn bộ thành Bình Giang đều không có tin tức gì về pho tượng cổ, làm sao đây?" Một người trong số đó than thổ nói.

Năm người còn lại nhíu mày.

Nếu không làm tốt việc được giao thì bọn họ rất khó báo cáo kết quả.

Đúng lúc này, một người trong số đó nhìn thấy tửu lâu bên cạnh, nói: "Trong tửu lâu này là nơi nghe ngóng tin tức tốt nhất, đi thử vận may xem sao?"

Mấy người còn lại nhìn nhau, lần lượt gật đầu.

Sáu người bước vào tửu lâu với gương mặt không chút biểu cảm.

"Xin lỗi quan khách, ở đây hết chỗ rồi, mời đổi quán khác!"

Nhìn thấy khách đến, tiểu nhị lập tức chào đón, mỉm cười giải thích.

Nhưng sáu người bọn họ không thèm nhìn tiểu nhị, nhìn trúng một chiếc bàn rồi bước về phía trước.

"Các ngươi cút ra."

Trong đó có một người áo xanh thốt lên không chút do dự.

Không khí nơi đây náo nhiệt tưng bừng, vậy nên không ai để ý đến sáu kẻ áo xanh vừa mới xuất hiện kia.

Chỉ có một bàn người đang bị quát mắng kia quay đầu nhìn sáu người áo xanh này.

"Nhìn cái gì mà nhìn, các ngươi còn không mau biến đi, không nghe thấy sao?"

Kẻ áo xanh cười giễu khinh thường mắng.

Không ngờ rằng một bầy kiến hôi phải để cho hắn nói đi nói lại hai lần, đúng là mấy kẻ có mắt không tròng.

Nghe thấy lời này, mấy người ngồi ở bàn kia cũng không khỏi bật Cười.

Đúng là không ngờ rằng trong hoàn cảnh thế này còn có mấy kẻ có mắt như mù tới gây sự, thế thì chẳng phải gọi Diêm Vương tới rước vào mười tám tầng địa ngục hay sao?

Đương nhiên.

Tiên sinh ở đây, cố gắng nhẫn nhịn không gây chuyện thì càng tốt.

Cho nên cho dù đối mặt với lời lẽ công kích này, mấy người ở bàn kia cũng không hề tức giận mà một nam tử trẻ tuổi trong đó đứng dậy khuyên nhủ nói: "Các vị, đề nghị các ngươi tới từ đâu thì mau về đó, ở đây không phải là chỗ các ngươi có tư cách để diễu võ giương oai đâu."

"Hừ?

Nghe xong lời này, sáu kẻ áo xanh kia lập tức giận sôi máu.

Không ngờ rằng một bầy kiến hôi ở cái quán rượu này lại nói bọn họ không có tư cách giương oai ở đây?

Bầy kiến cỏ này không biết điều thật đấy!

Bọn họ đang lo lắng tới thành Bình Giang mà tìm không thấy tin tức pho tượng cổ, không biết trở về bàn giao thế nào, đang anh ách một bụng tức đây này.

Chẳng phải đám sâu kiến này đang đụng vào vảy ngược của bọn họ sao?

"Chết đi!"

Bàn tay của một tên áo xanh trong đó khẽ xuất chiêu, nhếch miệng lạnh lùng.

Lật bàn tay một cái, tung một chưởng về phía nam tử trẻ tuổi kia.

Rõ ràng rồi, chắc chắn đây là sát chiêu.

"Cái gì?"

"Bát Mệnh Võ Đế?"

Sắc mặt nam tử trẻ tuổi đứng dậy khuyên bảo kia bỗng nhiên biến đổi.

Không ngờ rằng sáu người áo xanh này cũng là Võ Đế, cũng càng không ngờ rằng lại bọn họ lại đám ra tay đột ngột tới như vậy.

Thêm vào đó hắn là kẻ yếu nhất trong đám người ở đại sảnh này, thực lực của bản thân hắn mới là Lục Mệnh Võ Đế thôi, bởi vậy không thể lập tức chặn được chưởng kia, lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Vừa khéo va phải Dịch Phong đang ngồi ở bàn bên kia.