"Hình như chúng nó chạy đến một nơi cách đây hơn ngàn dặm, diệt cả một tông môn của người ta, sau khi thay phiên làm tông chủ một ngày thì lại chạy đến các nơi khác của Đông Thắng"
Ngao Khuynh Thành nói.
"Hả??"
"Đám nhóc này cũng có chút dáng vẻ của ta đấy!" Ngao Khánh nghe xong, không những không lo lắng mà còn vui mừng.
"Này này, sao ngươi không lo lắng gì thế hả, bọn chúng còn nhỏ như vậy, nhỡ đâu đụng phải người xấu làm sao bây giờ?" Ngao Khuynh Thành duỗi đôi chân ngọc ngà, rõ ràng sau khi làm chuyện đó thì khoảng cách giữa hai người đã được xóa bỏ, hơn nữa quan hệ cũng không còn giống như trước đây nữa.
Nàng đã từng cao ngạo như thế, bây giờ trước mặt Ngao Khánh lại lộ rõ về nữ nhi dịu dàng hiền thục.
"Ngươi không cần lo lắng cho chúng đâu, ngươi không xem lại thực lực của chúng đi, làm gì có kẻ nào dám đá vào tấm sắt như vậy chứ?"
Ngao Khánh vừa cười vừa nói: "Đám nhóc nghịch ngợm này của chúng ta chưa phá hủy cả đại lục là ta đã cảm ơn trời đất rồi"
Nghe hắn nói như vậy, giờ đây Ngao Khuynh Thành mới thả lỏng rồi gật đầu một cái.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng.
Bảy Yêu Tiên.
Bọn chúng còn có thể bá chủ cả Tiên Giang đại lục được rồi ấy chứ.
"Thôi nào, tạm thời để cho bọn chúng chơi ở bên ngoài một thời gian nữa đi, ngươi cũng ở lại bộ lạc hấp thu thật tốt đan dược ta đưa cho ngươi, một bao đan dược lớn đến vậy, hẳn là có thể nâng cao thực lực của ngươi lên không ít đấy." Ngao Khánh khẽ nói:
"Đợi đến lúc vừa khéo thì ta sẽ để cho ngươi và bọn nhóc ở cạnh chủ nhân."
"Phải rời khỏi đây nhanh như vậy ư?"
Ngao Khuynh Thành tỏ vẻ không nỡ.
"Nếu đi ra ngoài quá lâu thì chủ nhân sẽ không vui" Ngao Khánh nói.
"Được, được rồi!"
Ngao Khuynh Thành cúi đầu xuống, dường như lại nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: "Đúng rồi, ca ca Ngao Thiết của ngươi lúc nào cũng nhìn chằm chằm lăm le hoàng vị kia, nếu ngươi đi rồi thì chẳng phải đồng nghĩa với việc dâng hai tay nhường lại hoàng vị cho hắn hay sao?"
Ngao Khánh nhìn Ngao Khuynh Thành một cái rồi bật cười.
"Ngươi cười gì hả?"
Ngao Khuynh Thành không hiểu hỏi.
"Ngươi giống một tức phụ lắm rồi đó!"
Ngao Khánh không nhịn được nói: "Ngươi cảm thấy ta còn coi trọng hoàng vị nho nhỏ này của Phệ Thiên Yêu Lang nữa ư?"
"Về phần Ngao Thiết, cứ kệ hắn thôi, cho hắn hoàng vị đó cũng không vấn đề gì"
Ngao Khuynh Thành cạn lời.
Nhìn dáng vẻ chẳng hề để ý của Ngao Khánh, nàng bỗng ngạc nhiên phát hiện, nàng đã theo không kịp tầm nhìn của Ngao Khánh nữa rồi.
Nam nhân của nàng đã không còn bị giới hạn trong một bộ lạc Phệ Thiên Yêu Lang nhỏ bé này từ lâu rồi.
"Chư vị tiền bối, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát sao."
Nãi Báo Lệ đứng ở bên cạnh khẽ hỏi.
Mấy ngày trước nàng khẩn cầu đủ kiểu, cộng với táng gia bại sản, còn mất công mất sức thêm mấy ngày ở Phệ Thiên Yêu Lang nữa thì cuối cùng Lâu Bản Vĩ mới gắng gượng đồng ý đưa nàng về hậu SƠN.
Mặc dù thực lực hơi kém, cơ mà ít nhất vẫn là một con thú.
"Ừm Lâu Bản Vĩ gật đầu một cái, sau khi từ biệt thì dẫn theo đám người Ngao Khánh Nãi Tề lên đường.
Ra khỏi biên giới của vùng bình nguyên.
Ba con yêu Tê Lâm đang nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt để lộ ra nỗi căm giận.
"Mặc dù tên áo đen và nhân loại kia rất lợi hại, nhưng mà chúng ta quyết không khuất phục bọn họ"
"Đúng vậy, bọn họ muốn biến chúng ta thành đồ chơi trong tay bọn họ, chúng ta tuyệt đối không thể khuất phục được."
"Nhưng mà chúng ta cũng phải suy nghĩ cách thoát khỏi này đây đi"
"Lão nhị nói đúng lắm, phải tìm cách"
Ba con yêu đang nghĩ như vậy, đôi mắt Tê Lâm lập tức sáng lên.
"Nếu ta là nhớ không lầm thì hình như bây giờ Nãi Báo Lệ đang ở Đông Thắng thì phải?" Tê Lâm hỏi.
Nghe vậy, ánh mắt của hai con yêu còn lại cũng lóe lên một cái.
"Đúng rồi đại ca, chúng ta chỉ cần báo tin cho Nãi Báo Lệ, vậy thì bọn họ có thể tới cứu chúng ta rồi"
May mắn là trước đây Lâu Bản Vĩ cho rằng bọn họ là mấy kẻ rác rưởi rồi không thèm quan tâm, không đưa bọn họ đến bộ lạc Phệ Thiên Yêu Lang, nên bọn họ mới có cơ hội lợi dụng được thời cơ này.
Ba con yêu đưa ra ý tưởng rồi hành động.
Cũng may mặc dù tu vị của bọn chúng bị phong ấn, hành động ở đây cũng bị hạn chế, nhưng mà dù gì yêu thú cũng có chút thủ đoạn của riêng mình.
Lúc này.
Bọn chúng truyền một luồng dao động ra ngoài.
Mặc dù không thể nào truyền tin tức cụ thể, nhưng mà bọn chúng tin rằng Nãi Báo Lệ cảm nhận được dao động thì sẽ tìm được bọn họ.
Mà cùng lúc đó, Nãi Báo Lệ vừa lên đường, vừa bóp vai cho Lâu Bản Vĩ.
Trong lòng lại nói thầm.
Cái khung xương thế này, đấm bóp thật sự có tác dụng sao?
Đúng lúc này, nàng cảm nhận được ba con yêu Tê Lâm đang kêu gọi.
"Hả??"
"Không phải khoảng thời gian trước ba vị thống lĩnh đã đến tiên giới rồi sao, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây thế"