Doãn Thánh Phu vẫn mặc kệ như cũ, ánh mắt suy tư nhìn bàn cờ của chính mình.
"Ta đang nói chuyện với ngươi đấy" Hoang Vô Kính tức giận quát:
"Chẳng lẽ ngươi còn không biết vị huynh đệ này của ta là ai hay sao?"
"Biết"
Sắc mặt Doãn Thánh Phu vẫn không chút thay đổi nói.
"Vậy ngươi còn nói ra lời nói như thế?" Mộng Ly Tiên cũng tức giận quát.
"Thì sao?"
Doãn Thánh Phu ngước đầu lên nói: "Hắn là tiên cũng được, là thần cũng được, có liên quan gì đến ta đâu?"
"Ngươi ngươi ngươi..."
Mộng Ly Tiên cực kỳ tức giận quát: "Người ta nhìn trúng ngươi nên mới muốn chơi cờ với ngươi, ngươi lại bày ra vẻ mặt thối đó là có ý gì, vừa rồi ta suýt chút nữa đã đắc tội hắn, chẳng lẽ ngươi còn muốn đắc tội hắn sao?"
"Không có gì là không đắc tội được cả."
Sắc mặt Doãn Thánh Phu vẫn không chút thay đổi nói: "Bàn cờ này của ta thật sự không phải ai cũng có thể chạm vào, ta chỉ chơi cờ với cao thủ, cho nên mặc kệ hắn là ai, nếu kĩ năng chơi cờ không đủ cũng chỉ đang dơ bàn cờ của ta mà thôi."
"Nhưng sao ngươi biết kĩ năng chơi cờ của hắn không tốt?"
Hoang Vô Kính trầm giọng nói.
"Mỗi người chỉ rành về một đạo, cầm ý của hắn đã đạt tới cảnh giới Tiên Nhân, tuyệt đối không thể tinh thông cả đạo thứ hai được, đây là mệnh trời không thể trái!" Sắc mặt Doãn Thánh Phu không chút thay đổi nói.
Nghe vậy.
Sắc mặt hai người Hoang Vô Kính khó coi.
Chuyện này đúng là như vậy thật.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ từ chối Dịch Phong của lão già này, hắn vẫn cảm thấy không ổn, nghĩ vậy, Hoang Vô Kính lạnh lùng nói:
"Lão già, ta mặc kệ ngươi có nguyên tắc gì, lát nữa huynh đệ kia của ta trở lại thì ngươi phải chơi một ván với hắn, nếu không đừng trách ta trở mặt"
"Đúng, phải chơi một ván"
Mộng Ly Tiên cũng bình tĩnh nói, việc bản thân nàng bất kính với Dịch Phong đã khiến trong lòng nàng vô cùng khó chịu, nàng không muốn người ta - đường đường là cao nhân mà lại liên tiếp gặp chuyện không vui ở chỗ nhỏ bé này của bọn họ.
Doãn Thánh Phu nhìn hai người, im lặng thật lâu, lúc này mới không tình nguyện gật đầu.
Chỉ một lát sau Dịch Phong đi vệ sinh đã quay lại.
Hai người Hoang Vô Kính đi lên tiếp đón hắn, cười nói: "Huynh đệ, tính cách lão già kia quái gở lắm, ngươi đừng để bụng, đến đây, bây giờ chơi với hắn một ván, giúp bọn ta mở mang tầm mắt đi"
Dịch Phong liếc mắt nhìn lão già cứng nhắc này một cái, hắn thật sự không muốn chơi cờ với hắn ta.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của hai người Hoang Vô Kính, xong nghĩ đến kỹ năng đánh cờ của mình còn chưa đạt tới cảnh giới "sánh vai cùng thần", do dự một hồi, cuối cùng Dịch Phong mới miễn cưỡng đồng ý.
Doãn Thánh Phu bày xong bàn cờ, liếc mắt nhìn Dịch Phong một cái, sắc mặt không chút thay đổi nói: "Ta cảnh cáo trước, ta sẽ không nể mặt ngươi vì thân phận của ngươi đâu, chỉ chơi một ván này thôi, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu."
Lời này.
Ngay lập tức làm cho Dịch Phong nổi giận.
Dáng vẻ coi thường người khác của lão già này, đúng thật là thiếu đánh.
Được.
Vậy ta đây phải xem xem, rốt cuộc kĩ năng đánh cờ của lão ngươi lợi hại đến đâu.
"Đến đây đi!"
Dịch Phong ngồi xuống nói.
Mà Hoang Vô Kính và Mộng Tiên Ly cũng tiến tới gần.
"Chỉ một trận thôi!"
Sau khi bày xong bàn cờ, Doãn Thánh Phu liếc nhìn Dịch Phong một cái, lại bổ sung tiếp.
Câu này khiến Dịch Phong giận sôi cả máu.
Nhưng hắn không thèm nói gì, cầm quân cờ đặt xuống bàn cờ.
Tất cả, dùng thực lực nói chuyện đi!
Rất nhanh.
Trên mặt Doãn Thánh Phu lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Bởi vì hắn phát hiện ra Dịch Phong hoàn toàn không biết chơi cờ, mấy nước đi kia chẳng ra kết cấu gì cả.
Điều này khiến cho sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi.
Theo hắn thấy, việc chơi cờ với Dịch Phong đang lãng phí thời gian của hắn, còn không bằng để hắn tự mình suy diễn cờ.
Mà ở một bên.
Hoang Vô Kính và Mộng Ly Tiên cũng phát hiện ra vấn đề.
Mặc dù bọn họ không rành về đánh cờ, nhưng vẫn biết một ít.
Giờ phút này bọn họ cũng đã nhìn ra, Dịch Phong hoàn toàn là tay mới trong việc đánh cờ, mà dù ở ý đồ hay là bố cục, Doãn Thánh Phu đều cao siêu hơn nhiều.
Sau khi phát hiện chuyện này, hai người lập tức hơi căng thẳng.
Hoang Vô Kính không nhịn được nhích lại gần Doãn Thánh Phu, yên lặng truyền âm nói: "Lão già, vui vẻ là chính, ngươi nhất định phải nương tay với huynh đệ này của ta một chút đó, người ta chỉ giải trí cho khuây khỏa thôi, ngươi đừng làm cho hắn thua khó coi quá."
"Hừ!
Nhưng mà đối mặt với lời nhắc nhở của Hoang Vô Kính, Doãn Thánh Phu chỉ hừ một tiếng đáp lại.
Điều này làm cho sắc mặt Hoang Vô Kính trở nên vô cùng u ám, thầm hận lão già Doãn Thánh Phu này không hiểu thế sự, không hiểu tình lý.
Nhưng mà hắn cũng biết tính tình của Doãn Thánh Phu này.
Ngươi muốn hắn lúc đánh cờ nương tay một chút còn khó hơn là muốn lấy mạng của hắn.
Cho nên bọn họ cũng chỉ có thể chờ mong Dịch Phong có thể chống đỡ lại hắn nhiều một chút, không thua đến mức xấu hổ là được.