Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 356: Hết nước để đi (2)




Nhưng mà.

Nhưng điều khiến cho bọn họ không ngờ được là, Doãn Thánh Phu không chỉ không tính nương tay hòa nhã chơi cờ với Dịch Phong, mà càng ngày càng tỏ ra không kiên nhẫn.

"Cùng lắm là nửa khắc nữa ngươi nhận thua đi, bằng không ta cũng không có nhiều thời gian như vậy để lãng phí với ngươi đâu." Sắc mặt Doãn Thánh Phu không chút thay đổi nói.

"Không cần phải lâu như vậy."

"Bây giờ xong ngay."

Sắc mặt Dịch Phong cũng không chút thay đổi nói, hắn vừa nói, vừa hạ quân cờ đang cầm trong tay kia xuống.

Sau nước đi này.

Dịch Phong đứng dậy rời khỏi bàn cờ, trở lại bàn rượu rồi ngồi xuống một lần nữa.

"Có chút tự biết mình biết ta đấy."

Sắc mặt Doãn Thánh Phu không chút thay đổi nói.

Hắn cũng không ngờ rằng Dịch Phong nhận thua sảng khoái như vậy, vì thế hắn cũng không nhìn bàn cờ nữa.

Mà Hoang Vô Kính và Mộng Ly Tiên thấy thế, gương mặt cũng tràn đầy vẻ xấu hổ, dù đã sớm biết Dịch Phong sẽ thua nhưng cũng không ngờ hắn thua nhanh đến vậy.

Vì thế hai người vội vàng ngồi trở lại bên cạnh Dịch Phong, cười nói: "Huynh đệ à, không có việc gì, thua thì thua, lần sau gỡ lại là được, không có gì."

"Đúng đúng đúng"

Mộng Ly Tiên cũng vội vàng cười nói: "Kĩ năng đánh cờ của Duẫn lão nhân quả thật rất tốt, cả thành cũng không ai là đối thủ của hắn, cho nên thua trong tay hắn cũng thường thôi."

"Nào nào nào, chúng ta tiếp tục uống rượu"

Hoang Vô Kính và Mộng Ly cùng giơ ly về phía Dịch Phong, hiển nhiên là muốn giúp Dịch Phong hóa giải xấu hổ sau trận thua này.

Dịch Phong giơ ly nhẹ nhàng cụng với hai người một chút, sau đó cong khóe miệng từ từ nói: "Nhưng mà ai nói ta thua?"

Hoang Vô Kính và Mộng Ly nghe vậy, vẻ mặt lập tức đông cứng lại.

Chậm chạp quay đầu, vội vàng nhìn bàn cờ thêm một lần nữa.

Mà sắc mặt Doãn Thánh Phu không chút thay đổi, nghe nói vậy lại nhẹ nhàng lắc đầu cười nhạo một tiếng, cũng không trả lời lại mà chuẩn bị dọn dẹp bàn cờ.

Nhưng bỗng nhiên.

Hắn phát hiện.

Sắc mặt vẫn luôn không thay đổi bỗng nhiên biến đổi.

"Cái gì?"

"Không thể nào, sao có thể như vậy được?"

Một tiếng thét kinh hãi này của hắn tràn ngập vẻ không thể tin được và cực kỳ khiếp sợ, cả người hắn run rẩy dữ dội, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm bàn cờ.

Sau đó hắn vội vàng cầm lấy một quân cờ, muốn đi tiếp ván cờ khi nãy.

Nhưng mà.

Bất kể hắn đưa quân cờ đến chỗ nào cũng không thể đặt xuống.

Bởi vì bất kể hắn đặt ở đâu thì cũng đều là đường chết.

"Sao có thể, sao có thể như vậy được?"

Trong lúc nhất thời, hô hấp của Doãn Thánh Phu bỗng trở nên dồn dập, giống như lên cơn điên dại, hắn chăm chú nghiên cứu ván cờ trên bản.

Nhưng càng nghiên cứu.

Hắn lại càng cảm thấy rõ ràng chênh lệch giữa hắn và Dịch Phong hơn.

Nhưng điều khiến hắn thấy kinh khủng nhất là, trước đó hắn không phát hiện được bất cứ đầu mối nào, thậm chí còn cho rằng Dịch Phong chơi cờ không hề có tính toán.

Nhưng cho đến khi phát hiện ra quân cờ cuối cùng không cách nào hạ xuống nữa, hắn mới đột nhiên nhận ra bản thân đã thua, mà nghĩ lại Dịch Phong trước đó hạ cờ giống như không hề có tính toán, nhưng thực ra là từng bước từng bước tạo thế cờ.

Mà Hoang Vô Kính và Mộng Cách Tiên ở bên cạnh cũng đã phát hiện ra đầu mối.

Cùng lúc trong miệng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Kiểu gì cũng không ngờ tới được, bên cạnh tài chơi đàn, kỳ nghệ của Dịch Phong cũng có thành tựu cao như vậy.

Vốn tưởng rằng Dịch Phong sẽ thua, lại không ngờ rằng người thua lại là Doãn Thánh Phu.

Thế cục đảo ngược khiến bọn họ không thể tin nổi.

Mà điều càng khiến cho ba người họ bất ngờ không chỉ có vậy.

Bởi nếu xâu chuỗi nước cờ của Dịch Phong lại sẽ thấy, cả bàn cờ đã biến thành một tấm bản đồ sao rộng lớn, trong tấm bản đồ ấy đang lưu chuyển một dòng khí tức thâm thúy.

Sức mạnh đại đạo.

Lại là sức mạnh đại đạo.

Trời ơi!

Thời khắc, ấy ba người dường như sắp phát điên.

Không phải đã nói mỗi người chỉ tinh thông một đạo sao, tại sao ngoài chơi đàn giỏi, trong kỳ nghệ của Dịch Phong còn ẩn chứa sức mạnh đại đạo mạnh mẽ như vậy.

Chẳng phải điều này đang đi ngược lại với lẽ tự nhiên sao!

Hoang Vô Kính và Mộng Ly Tiên không khỏi liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ chấn động mạnh mẽ trong mắt đối phương.

Mặc dù bọn họ không thể nào giải thích được vì sao Dịch Phong có thể tinh thông hai đạo, nhưng ít nhất từ tình hình hiện tại có thể thấy, trước đó bọn họ đã đánh giá Dịch Phong hơi thấp.

Đáng cười hơn là, bọn họ còn an ủi Dịch Phong, lo lắng Dịch Phong sẽ không vui vì thua ván cờ này.

Hiện giờ xem ra, chính bọn họ mới là người nghĩ nhiều rồi!

Chỉ là, mặc dù ván cờ này ẩn chứa sức mạnh đại đạo khá sâu sắc, nhưng Hoang Vô Kính cùng Mộng Ly Tiên lại không cách nào lĩnh hội được, thậm chí cả Doãn Thánh Phu cũng giống như vậy.