Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 326: Gian xảo đánh lừa




"Không hay rồi, bọn họ đuổi tới rồi"

Dịch Phong yểm trợ mọi người rút lui, đồng thời hét lên với Chung Thanh: "Đồ nhi, ngươi đưa vợ của ngươi đi trước, bọn ta hỗ trợ cho ngươi."

"Vâng sư phụ"

Chung Thanh kéo một tên mặc áo choàng đen trèo lên xe ngựa, sau đó giương roi bỏ chạy.

Mà sau khi bọn Chung Thanh rời đi, Dịch Phong nói với Dương Thiên Vũ và đám người kia: "Các vị, bây giờ sợ rằng phải làm phiền mọi người nỗ lực phối hợp rồi, nếu như không cản được đoàn người kia, e rằng chúng ta đều không thể chạy thoát."

"Được thôi tiên sinh"

Nghe vậy, Dương Thiên Vũ cùng đám người kia lập tức trả lời, nhưng trên mặt đây vẻ khó xử.

Cuối cùng, cần phải đánh hay không?

Chỉ có điều khổ não chính là, phải đánh làm sao, dùng bao nhiêu lực?

Đám người cùng lúc nhìn nhau, nhất thời ai cũng không dám manh động.

Chính vào lúc bọn họ không biết phải làm như thế nào mới được, Vinh thịt heo, Vương lão đầu, còn có Ngô Vĩnh Hồng cùng đám người kia và truy binh đánh tới.

"Hây da."

"Hây da!"

Hay bên hết sức căng thẳng, lập tức triển khai đánh nhau "kịch liệt.

Một trong số truy binh nhấc chân lên, còn chưa kịp đá ra thì đã thấy Vinh thịt heo đã tự lộn ngược bay đến rồi ngã xuống.

"Lão Ngô, bọn họ mạnh lắm, là Võ Sư mạnh mẽ, mau đến giúp ta!" Vinh thịt heo ôm lấy ngực, sắc mặt nghiêm trọng hét lớn.

"Lão trư, chống đỡ đi, ta đến ngay."

Ngô Vĩnh Hồng cầm một cái ghế ném lên phía trước, lập tức bị kẻ kia một đao chém làm đôi, Ngô Vĩnh Hồng lập tức sợ hãi lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệch.

"Thật sự rất mạnh luôn!" Sắc mặt Ngô Vĩnh Hồng hoảng hốt nói:

"Gia Cát, cao thủ mạnh như vậy, sợ rằng ba người chúng ta phải hợp sức lại thôi."

"Không được rồi, ta bản thân còn khó bảo vệ, bị tên cao thủ Võ Giả bát trọng này áp chế" Tôn Gia Cát thở hổn hển lớn tiếng.

Mà một bên khác, Vương lão đầu cũng bị người dùng đao đuổi cho chạy vòng quanh, nguy hiểm liên tục.

Ngoài ra còn có hai người Lỗ Đạt Sanh, Sở Cuồng Sư cũng như vậy, không tốt hơn là bao.

Mà nhìn thấy cảnh này, Dương Thiên Vũ, Đệ Ngũ Thiên Minh cùng đám người trưởng môn nhân tại Ninh Sa lập tức há hốc mồm.

Chậc chậc!

Nhìn thấy trận đánh kịch liệt cùng dáng vẻ khó khăn, không hổ danh là người luôn ở trước mặt tiên sinh!

Khâm phục.

Trực tiếp khiến bọn họ chịu thua.

Mà thời khắc này, Dịch Phong đã tham gia chiến đấu.

Thấy vậy, đám chưởng môn nhân nghiêm trọng nhìn nhau, Vân Hạo Thiên càng thêm trịnh trọng nói: "Các vị, tiếp sau đây sợ rằng chúng ta sẽ đánh một trận kịch liệt nhất trong cuộc đời này, mọi người nhất định phải nỗ lực hết mình, khống chế tốt sức lực!"

Đám người gật đầu, hít sâu một hơi, cũng tham gia chiến đấu.

Đánh đủ mười lăm phút đồng hồ, Dịch Phong cùng những người kia cuối cùng cũng thành công, giải quyết xong cuộc chiến lần này.

Sau đó rút lui, biến mất trong con hẻm.

Diệp gia.

Sắp xếp tiệc rượu lớn.

Mà đội ngũ rước dâu của Diệp Vô Trần cuối cùng cũng đón tân nương về tới nhà.

Diệp Vô Trần là tân lang nên phải đi một vòng quanh các bàn rượu, hắn vừa về đến phòng tân hôn. Bởi vì trời tối nhưng vẫn còn sớm, hắn uống vào hai cốc rượu, đã hoàn toàn không thể đợi được nữa.

"Nương tử à, khà khà khà, có nhớ tướng công của nàng không hả!"

Vừa vào đến cửa, liền nhìn thấy nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn đang trùm kín đầu bằng khăn màu đỏ, đôi mắt của Diệp Vô Trần phát ra hào quang, xoa xoa đôi tay nói bằng truyền về phía nàng giọng điệu tà mị.

"Hửt"

Thân thể nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn đó nghiêng một cái, khăn trùm đầu đỏ hạ xuống hừ một tiếng.

"Hô hô hô hô... cục cưng nhỏ của ta, vẫn còn giận dỗi đấy hả, tướng công ta càng thích, ta đến đây, he he he he..."

Vẻ mặt Diệp Vô Trần đầy ý cười, vội vã lại gần, bĩu môi cách khăn trùm đầu đỏ mà bập môi một cái, sau đó liền vén khăn trùm đầu đỏ lên.

Tuy nhiên.

Dưới lớp khăn trùm đầu lộ ra một cái đầu trắng lóa.

Cùng lúc trong miệng của hắn, còn truyền ra một âm thanh cổ quái.

"A ba a ba!"

Thứ gì đây?

Đầu lâu?

Diệp Vô Trần bị dọa suýt chút nữa lên cơn đau tim.

Càng khiến hắn sợ hãi hơn... là cái đầu lâu kia lại cười với hắn.

Nụ cười đó, khiến da đầu của Diệp Vô Trần phát ngứa, trong lòng xuất hiện một dự cảm không lành.

Quả nhiên, bỗng dưng có một cú đá, hạ xuống giữa hai chân của Diệp Vô Trần.

"Hựt"

Diệp Vô Trần trực tiếp tỏa ra khí lạnh, một nỗi đau trước giờ chưa từng có truyền đến, từ dưới bàn chân thăng lên đến não.

Tiếng kêu cực kì thê thảm truyền khắp Diệp gia.

Khi đám người của Diệp gia đuổi đến, tên thủ phạm kia đã chạy mất dạng từ lâu, còn tiện tay để lại trong phòng vài chục đồng tiền vàng.

"Hừ, nương tử của ta bị người khác đổi mất rồi, nhanh, đi tìm cho ta, còn có lúc đi đón dâu dụng phải mấy người kia, chắc chắn cũng không khỏi có liên quan, bao vây toàn thành Hán Xương cho ta" Diệp Vô Trần khom người vừa kêu thảm, vừa gào thét...