Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 325: Ngươi là một nam nhân bạc tình (2)




"Ngươi ngươi ngươi, Diệp Vô Trần, ngươi cái tên lòng lang dạ sói, làm con gái của ta to bụng là trở mặt không nhận người, ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi... hôm nay nhất định phải cho bọn ta một lời giải thích"

Lão già chống gậy dừng lại, chặn giữa đường, đỏ mặt quát lớn.

Một màn này, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ồn ào lộ ra sự thích thú mà chen chúc về phía này.

Dù sao thì bất kì ai cũng không thể trốn khỏi quy luật thích hóng hớt chuyện vui.

"Ngươi là ai vậy lão già này, đừng có mà ngậm máu phun người!"

Diệp Vô Trần đen mặt, quát mắng.

"Ngươi, ngươi lại còn không nhận, con gái ngươi mau ra đây."

Nghe vậy, Đệ Ngũ Trường Không bước ra từ trong đám người, có điều lúc này hắn trang điểm duyên dáng yêu kiều, đổi sang mặc đồ của con gái, hắn dưới lớp trang điểm này vốn là mỹ nam, quả thật có vài phần khuynh quốc khuynh thành.

Chỉ nhìn thấy hắn dùng tay để lên cặp bánh bao phía trước ngực, hét: "Chính ngươi, chính là ngươi, lúc trước ngươi luôn miệng nói cả đời này ngoài ta ra sẽ không lấy ai hết, nhưng mà bây giờ chớp mắt một cái ngươi đã đi lấy người khác, ngươi, tên nam nhân bạc tình nhà ngươi"

"Hu hu hu hu..."

"Mọi người mau qua đây làm chủ cho ta!"

Giọng nói Đệ Ngũ Trường Không mềm yếu vang khắp chợ, dáng vẻ đáng thương vô cùng quả nhiên khiến cho rất nhiều người mong muốn bảo vệ.

Sau khi hắn nói ra lời đó, đám người kia lập tức thảo luận sôi nổi, nhìn Diệp Vô Trần chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán.

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Vô Trần trở nên đen thui.

Cho dù hắn không để đám người xấu xí này trong mắt, nhưng trong ngày đại hỉ lại xảy ra chuyện này, cũng gây ra ảnh hưởng rất lớn cho danh tiếng của Diệp Vô Trần, ngay lập tức, hắn leo khỏi ngựa đi về phía Đệ Ngũ Trường Không.

"Ngươi là cái thả gì chứ, dám ngậm máu phun người bổn thiếu gia đây" Nói xong, hắn dang tay một cái, nắm lấy ngực của Đệ Ngũ Trường Không.

Đệ Ngũ Trường Không cũng không trốn tránh, mặc kệ hắn nắm lấy.

Diệp Vô Trần vừa dùng lực, nhưng cảm thấy không đúng lắm.

Vô ý bóp một cái.

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

"Vậy mà ngươi lại là..."

Nhưng khi hắn vừa hét lên, Đệ Ngũ Trường Không lập tức bắt lấy tay của hắn, lớn tiếng hét lên: "Mau nhìn nè, mau nhìn nè, gương mặt thật của nam nhân bội bạc này lộ ra rồi, hắn vừa không thừa nhận, nhưng lại vừa muốn giở trò xấu với người ta."

Vào lúc đó, đám người náo động một hồi, người tụ tập sang phía đó càng lúc càng đông.

Mà thời khắc đó Diệp Vô Trần cũng bị rất nhiều người chỉ trỏ.

Như là một nữ nhân duyên dáng yêu kiều như vậy ngươi cũng nhẫn tâm bỏ lại, một nữ nhân yếu đuối như vậy mà ngươi cũng nỡ làm tổn thương... cùng nhiều lời trách móc khác, các lời nói này che trời rợp đất truyền ra.

Mà theo đó người càng lúc càng đông, đội hình của đội ngũ đón dâu cũng bắt đầu bị tán loạn.

Đột nhiên.

Biến cố lại một lần nữa xảy ra...

Trên đầu truyền đến một âm thanh hỗn loạn.

Sau đó nhìn thấy, rất nhiều người trên tay cầm theo cái sọt, cùng lúc đổ vô số đồng vàng trong sọt ra ngoài.

"Thật nhiều đồng vàng"

"Mau cướp, mau cướp đi!"

Cảnh này, lập tức khiến cho cục diện nơi này trở nên hỗn loạn vô cùng, vô số người khi nhìn thấy số đồng vàng kia lập tức đỏ mắt, cũng không còn quan tâm tới việc xem náo nhiệt gì nữa, bổ nhào đến liền bắt đầu cướp.

"Đáng chết, thật đáng chết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!"

Sắc mặt Diệp Vô Trần u ám mắng chửi.

Lại phát hiện lão già và Đệ Ngũ Trường Không vừa gây phiền phức lúc nãy đang nhanh chân bỏ chạy.

"Chết tiệt, bắt lại cho ta"

Sắc mặt Diệp Vô Trần u ám, lập tức muốn đuổi theo Đệ Ngũ Trường Không.

Tuy nhiên Đệ Ngũ Trường Không lấy hai cái bánh bao trước ngực ra, ném vào mặt Diệp Vô Trần, mắng xong một câu thì lẫn vào đám người chạy mất dạng.

Cũng trong lúc hỗn loạn, bóng một người mặc áo choàng đen trốn trong đám người, âm thầm bước lên kiệu hoa.

"Đáng chết, thật đáng chết, im lặng hết cho ta!"

Diệp Vô Trần bị chen lấn đến giày cũng mất đi một chiếc, cuối cùng bị chọc giận, rút thanh trường kiếm từ trong tay tên thuộc hạ bên cạnh rồi chém xuống.

V.

Vài tiếng hét thảm thiết vang lên, máu me văng tung toé.

Thấy vậy, đám người đang điên cuồng kia mới yên tĩnh trở lại, nhìn thấy vài thi thể đẫm máu mới vội vàng lui lại.

"Không đúng"

Diệp Vô Trần giết chết vài người cuối cùng mới nhớ lại điểm không đúng, mang theo kiếm bay lên không trung, bay đến phía trước kiệu hoa, sau đó đột nhiên vén rèm lên.

Nhưng mà, người đẹp che khăn màu đỏ, cũ ngồi tại đó vẫn như.

Thấy vậy, Diệp Vô Trần mới thở phào một hơi.

Sau đó hét lớn một tiếng: "Phái người đi bắt đám người lúc nãy về đây, số người còn lại tiếp tục về Diệp gia, trên đường ai lại đám làm xằng làm bậy, trực tiếp giết không tha!"

"Vâng!"

Đám thuộc hạ đồng thanh trả lời.

Cùng lúc đó một đám người cưỡi ngựa lần theo manh mối đuổi theo Dịch Phong cùng đám người kia.