Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 318: Cuối cùng ta đã hiểu




Sao nàng lại ở chỗ này?

Còn thê thảm như vậy?

"Là các ngươi?"

Dịch Phong nhìn về phía đám người Dương Thiên Vũ.

"Tiên sinh không cần khách sáo, nữ nhân này mạo phạm tiên sinh nhiều lần, đương nhiên chúng ta muốn bắt nàng tới cho tiên sinh tùy ý xử lý." Mọi người vội vàng nói.

Nghe vậy.

Trong lòng Dịch Phong kinh ngạc.

Cảm động!

Đúng là cảm cmn động!

Đám người hâm mộ này tâm lý ghê, thậm chí xử lý cả Bành Anh cho hắn!

Hơn nữa những người này còn có bản lĩnh, không chỉ biết giữa hắn và Bành Anh có ân oán, còn thu phục tu luyện giả là Bành Anh này.

Nhưng ngẫm lại cũng phải, có thể làm nghệ thuật, tình hình trong nhà chắc chắn không kém, hơn nữa bọn họ còn là người ở Ninh Sa, có thế lực cũng là chuyện bình thường.

Nhưng cuối cùng Dịch Phong cũng có thể lĩnh hội được nỗi đau khổ của ngôi sao.

Đó chính là nếu mình có chút chuyện gì đó, đều có thể bị người ta lật tẩy sạch sẽ, tình huống của mình không phải như thế sao?

"Dịch Phong, ta van xin ngươi, van xin ngươi cho ta một cơ hội, ta biết sai rồi."

"Van xin ngươi, để ta ở bên cạnh ngươi một lần nữa được không"

"Ta hầu hạ ngươi, ta hầu hạ ngươi thật tốt"

Lúc này, Bành Tiên Nhi ôm lấy chân Dịch Phong, điên cuồng cầu xin.

Nhưng mà Dịch Phong không tin nàng chút nào, dùng chân hất văng nàng ra.

Cmn muốn giết ta, còn muốn ở bên cạnh ta, ngươi coi ta là trẻ lên ba đấy hả!

Nhưng Bành Tiên Nhi lại bò tới, khóc cầu xin: "Ta thật sự biết sai rồi, ta hầu hạ ngươi thật tốt còn không được sao, trước kia ngươi không phải thích được ở bên ta nhất hay sao, chẳng lẽ ngươi không cần ta sao?"

Ta khinh!

Dịch Phong vừa nghe được lời này thì lập tức cảm thấy ghê tởm.

Vốn dĩ ai cũng có tham vọng, ngươi có lựa chọn của ngươi, Dịch Phong có thể hiểu được, cùng lắm thì đường ai nấy đi là được.

Nhưng nữ tử này liên tiếp chọc tới mình?

Trước kia còn không hiểu được, bây giờ đã hiểu rồi, hóa ra là trà xanh, tâm cơ còn vô cùng sâu nữa.

Loại nữ nhân thế này, không giữ bên người được.

Dịch Phong tàn nhẫn đâm một đao vào ngực nàng.

"Ngươi..."

Bành Tiên Nhi trừng mắt nhìn Dịch Phong, mang theo vẻ cực kỳ không cam lòng mà nặng nề ngã xuống đất.

Mà xử lý Bành Tiên Nhi, trong lòng Dịch Phong dù ít hay nhiều cũng hơi xúc động. Vốn là thanh mai trúc mã, đi đến tình cảnh này, cũng thật sự là việc đời khó đoán.

Quay đầu nhìn về phía mọi người, Dịch Phong chắp tay nói: "Các vị, đa tạ, về sau cần hỗ trợ, cứ việc nói ra"

"Tiên sinh khách sáo, cống hiến sức lực vì ngươi đều là việc cần làm.

Trong lòng mọi người kích động vô cùng, bắt được một Bành Tiên Nhi nhỏ bé có thể nhận được một câu như vậy của Dịch Phong, thật sự rất đáng giá.

Dưới đoàn người vây quanh, lúc này Dịch Phong mới đi tới thị trấn.

Thiên Kiếm Sơn.

Giờ phút này đã trở thành một đống hoang tàn, Đoàn Khánh Phong đang quỳ gối trước mặt Diệp Thiên Thắng, báo cáo tất cả chân tướng này.

"Ha ha ha, ta đã hiểu, cuối cùng ta đã hiểu"

Nhưng nghe báo cáo của Đoàn Khánh Phong, ngược lại Diệp Thiên Thắng cười phá lên, vẻ mặt kích động tự lẩm bẩm.

Thấy thế, vẻ mặt đám người Đoàn Khánh Phong khó hiểu.

Rõ ràng sơn môn của Thiên Kiếm Môn bị hủy, lại còn cười vui vẻ như thế, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy trời.

"Ôi Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người, Diệp Thiên Thắng lắc đầu cười, nói: "Khánh Phong, ta biết sơn môn bị hủy làm ngươi rất khó chịu, thậm chí cũng có oán giận với vị cao nhân kia, nhưng ngươi tốt nhất đừng chỉ nghĩ như vậy!"

"Lão tổ, ta..."

"Hắn tự tay hủy sơn môn của chúng ta, sao ta có thể không có oán giận được cơ chứ?"

Sắc mặt Đoàn Khánh Phong ngột ngạt khó chịu.

E ngại thực lực của vị cao nhân kia, tuy mặt ngoài hắn không dám nói cái gì, thậm chí còn trực tiếp giao Bành Tiên Nhi ra, nhưng nếu trong lòng nói không chút oán hận thì là giả.

"Ngươi, thật là ngu muội!"

Diệp Thiên Thắng lắc đầu giáo huấn nói: "Không những chúng ta không được phép oán giận gì với vị cao nhân kia, ngược lại hắn còn là ân nhân của cả Thiên Kiếm Môn chúng ta!"

"n nhân?"

Lúc này, Đoàn Khánh Phong càng thêm bối rối, vì thế vội vàng hỏi: "Lão tổ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Diệp Thiên Thắng thần bí cười, sau đó nói hết chân tướng lần trước gặp Dịch Phong cho Đoàn Khánh Phong một lượt.

"Lão tổ, ta vẫn chưa hiểu lắm, mong ngươi giải thích kỹ hơn."

Nghe xong, Đoàn Khánh Phong vẫn có rất nhiều chỗ khó hiểu, thế là hắn hỏi hết mấy nghi vấn trong lòng ra.

"Được, ta đây sẽ nói cho người thứ một, rốt cuộc vị tiền bối này đại nghĩa tới mức nào!"

Diệp Thiên Thắng xúc động một tiếng, sau đó từ từ nói ra...

"Ngươi có còn nhớ lão tổ khai sơn đã từng tiên đoán rằng, Thiên Kiếm Môn của ta có nguy cơ bị diệt vong, một thời gian dài không thể cứu vãn nổi không?" Diệp Thiên Thắng hỏi.

"Nhớ" Đoàn Khánh Phong gật đầu trả lời.

Diệp Thiên Thắng tiếp tục nói: "Vậy ngươi nghĩ mối nguy diệt vong của Thiên Kiếm Môn chúng ta đã được phá giải chưa?"