Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 317: Người hâm mộ cuồng nhiệt




Đúng vậy.

Sơn môn của hắn bị hủy, nhưng trong tông môn, ngoại trừ một ít đệ tử xui xẻo bị liên lụy ra, phần lớn còn lại đều không có việc gì.

Điều này đủ để nói rõ, vị kia thật sự hạ thủ lưu tình.

Bằng không với thủ đoạn của vị kia, nếu thật sự muốn diệt Thiên Kiếm Môn, Đoàn Khánh Phong hắn còn có thể ở lại đây nói chuyện sao?

"Tiên sinh nhân từ, đa tạ vì đã khoan dung tha thứ!"

Hắn dập đầu thật mạnh về phía Thiên Kiếm Môn.

Sau đó đứng dậy cúi người với đám người Dương Thiên Vũ: "Đa tạ các vị"

Hắn đứng dậy.

Dẫn theo hơn mười vạn đệ tử Thiên Kiếm Môn rời khỏi.

"Sư tôn, đừng, đừng, cứu ta!" Thấy thế, Bành Tiên Nhi giống như bùn nhão nằm trên mặt đất cất tiếng cầu xin.

Thế nhưng đám người Đoàn Khánh Phong không liếc nhìn nàng dù chỉ một cái.

Nàng sợ hãi nhìn về phía đám người Dương Thiên Vũ, đầu đập xuống mặt đất thật mạnh, vội vàng cầu xin: "Van xin các ngươi, van xin các ngươi thả ta ra."

"Hừ"

"Bọn ta nào dám thả ngươi, kết cục của ngươi, chờ tiên sinh đến đây quyết định đi!"

Dương Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, không có chút thương hại nào với Bành Tiên Nhi.

Nghe vậy, mặt Bành Tiên Nhi xám như tro tàn, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Mọi người không để ý tới Bành Tiên Nhi nữa, mà là dẫn người rời khỏi, một vài người ở lại cũng đáp xuống, nhìn về phương xa.

Nơi đó, có bóng người của một thanh niên ung dung bước tới.

Trong tay.

Còn cầm một con cá.

Con cá này là Dịch Phong vừa rồi xuống núi, bắt được ở ven dòng suối nhỏ.

Nhìn thấy con cá này, mọi người đều không nhịn được xúc động, đúng là vị tiên sinh này đã sống tới mức không còn gì phải để tâm nữa rồi!

Chạy trên mặt đất, bay trên bầu trời, trên có Yêu Đế, dưới có cá tôm, không có cái gì hắn không ăn.

Mọi người vội vàng qua nghênh đón.

"Tiên sinh"

"Tiên sinh"

Mọi người đều thốt lên với vẻ cung kính.

"Ồ, các ngươi là?"

Ánh mắt Dịch Phong lướt qua mọi người, lập tức nhận ra không ít người quen, ví dụ như Đệ Ngũ Thiên Minh, Vân Tiên Khuyết, Thư Cầm Họa, Tuyết Thấm Trúc đã tới cửa tiệm của hắn, trừ lần đó ra còn có Lý Thư Hoa, Dương Thiên Vũ mà hắn từng gặp mặt trong núi.

"Các ngươi, sao các ngươi lại ở đây?"

Dịch Phong vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ lại ở đây gặp phải nhóm người này, hơn nữa còn đứng cùng nhau.

"Tiên sinh, đương nhiên chúng ta ở đây chờ ngươi." Mọi người đáp.

"Chờ ta?" Đầu Dịch Phong đầy dấu chấm hỏi: "Sao mà các ngươi biết ta ở chỗ này?"

Mọi người kinh ngạc, không kìm được chảy mồ hôi lạnh.

Nhưng mà, đầu óc Vân Tiên Khuyết nhanh nhạy, nàng lập tức mở miệng.

"Là như vậy, bọn ta đều rất thích tranh chữ của tiên sinh, trong lúc vô tình đã biết nơi ở của ngươi, rất kích động nên muốn tới gặp mặt tiên sinh một lần.

Bọn họ biết rằng, với bản lĩnh của Dịch Phong, chắc chắn đã biết bọn họ đã ở nơi này từ lâu.

Mà câu hỏi này của Dịch Phong, đương nhiên là muốn mọi người coi hắn là người phàm.

Cho nên đương nhiên bọn họ không dám phá vỡ cái vỏ bọc đó, hơn nữa còn lựa ý hùa theo vị phàm nhân này.

Thích tranh chữ ư? Dịch Phong bỗng nhớ tới việc đám người này đã tụm năm tụm ba nhìn xem mấy thứ mà hắn đã làm, đột nhiên hiểu ra, hóa ra mấy người họ đều làm nghệ thuật cả à.

Nói như vậy, nhóm người này là người hâm mộ của mình?

"Cho nên, đều là người hâm mộ của ta sao?" Dịch Phong cười rộ lên, vẻ mặt sung sướng.

Thấy được vẻ mặt của Dịch Phong, mọi người biết nói đúng rồi, vì vậy vội vàng ngầm hiểu lẫn nhau mà nói: "Đúng đúng đúng"

Thấy thế, Dịch Phong lộ ra dáng vẻ quả nhiên như thế.

Không ngờ tới thế giới khác cũng có người hâm mộ cuồng nhiệt như vậy, lại không ngại xa ngàn dặm đến tìm hắn.

Xem ra mấy thứ như đàn ca vẽ tranh của mình ở đây cũng đã có chút danh tiếng, người hâm mộ đã phát triển đến Ninh Sa.

Chợt bừng tỉnh, Dịch Phong có một loại ảo giác mình biến thành ngôi sao được người ta theo đuổi, ở thế hệ trước, e rằng cũng chỉ có những người như Lí Bạch mới được đối xử như vậy!

Mà một bên, Bành Tiên Nhi nằm trên mặt đất nhìn thấy cảnh này, trên mặt xám xịt.

Cho dù trong lòng nàng vẫn không muốn thừa nhận thanh mai trúc mã từng bị nàng vứt bỏ này là cao nhân tuyệt thế, nhưng mà khi nàng chính thức nhìn thấy nhóm cao thủ đứng đầu Ninh Sa này cung kính ở trước mặt Dịch Phong, nàng cũng không thể không chấp nhận sự thật này.

Điều này làm cho nàng khó chịu tới cực điểm.

Nói cách khác, nàng theo đuổi lớn mạnh, theo đuổi cơ duyên lớn nhất, nhưng thật ra những thứ đó ở ngay bên cạnh mình ư?

Đặc biệt khi nghĩ lúc đầu, vì vào được Thanh Sơn Môn để ở một nơi với Vu Võ Kiệt mà nàng đã vứt bỏ Dịch Phong, chẳng phải chính là, nàng vứt bỏ một viên tiên dược, rồi nhặt một đống cỏ dại?

Nghĩ đến đây, nàng đi qua chỗ Dịch Phong, cầu xin nói: "Dịch Phong Dịch Phong, ta sai rồi, van xin ngươi, ta sai rồi"

Dịch Phong đang nói chuyện phiếm với mọi người, nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Bành Anh đi tới, sợ ngây người.