Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 315: Đồ nhi tốt của ngươi (2)




Cảm nhận được giọng điệu của những đại chưởng môn này, rốt cuộc Đoàn Khánh Phong cảm thấy có điều không thích hợp.

Bởi vì theo cách bọn họ nói, Thiên Kiếm Môn của bọn họ làm ra chuyện khiến người người oán trách, mà vì chuyện này, khiến cho sơn môn của Thiên Kiếm Môn bị hủy, đồng thời thị hàng loạt tông môn vây đánh.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không phải các ngươi gạt ta chuyện gì chứ?"

Khí thế của Đoàn Khánh Phong lộ ra, lập tức nhìn về phía những người khác của Thiên Kiếm Môn.

"Bọn ta cũng không biết."

"Bọn ta thật sự không biết mà?"

"Đúng vậy môn chủ, nếu thật sự có chuyện này, sao có thể giấu diếm ngươi?"

Nhận ra ánh mắt của Đoàn Khánh Phong, phần đông trưởng lão của Thiên Kiếm Môn, kể cả Bành Tiên Nhi ở trong đó đều buồn bã, nhanh chóng giải thích.

Hiển nhiên.

Vẻ mặt bọn họ cũng mơ hồ.

Đoàn Khánh Phong hít sâu một hơi, nhìn về phía đám người Dương Thiên Vũ, chắp tay nói: "Các vị, Đoàn Khánh Phong ta là ai, các ngươi đều rõ ràng rành mạch, quả thật ta không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, mong rằng các ngươi nói thẳng"

"Hừ!

Mặt Đệ Ngũ Thiên Minh u ám, hừ lạnh một tiếng, sau đó nói vang.

"Đoàn Khánh Phong, mặc kệ ngươi giả bộ không biết hay là thật sự không biết, nhưng điều chúng ta muốn nói chính là, ngươi hỏi chúng ta, chẳng bằng hỏi..."

"Người bên cạnh ngươi, đồ nhi tốt ấy!"

Nói đến đây, ánh mắt đám người Đệ Ngũ Thiên Minh, đột nhiên nhìn về phía Bành Tiên Nhi bên cạnh Đoàn Khánh Phong.

"Tiên Nhi?"

Mọi người trong Thiên Kiếm Môn, bao gồm cả đám người Đoàn Khánh Phong, sắc mặt đều biến đổi, mạnh mẽ nhìn về Bành Tiên Nhi bên cạnh.

Trong lúc nhất thời.

Bành Tiên Nhi nhận được vô số ánh mắt.

"Sư tôn, các vị trưởng lão, các ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy, ta thật sự không làm gì hết" Sắc mặt Bành Tiên Nhi trắng bệch, vội vàng mở miệng giải thích.

Sau đó lại ngẩng đầu về phía đám người Đệ Ngũ Thiên Minh rồi nói: "Các vị tiền bối, quả thật thực lực vãn bối không bằng các ngươi, nhưng cũng không chấp nhận các ngươi vu khống như vậy."

"Hừ?

"Vụ khống?"

"Thật sự là chết đã đến nơi còn không biết hối cải."

Tuyết Thấm Trúc từ trên cao nhìn xuống nói: "Đúng là có mắt không tròng, thế mà người còn dám bắt tiên sinh đến Thiên Kiếm Môn, ngươi thật sự cho rằng ngươi không thừa nhận là có thể qua mặt được tất cả mọi người ở đây sao?"

"Tiên sinh, tiên sinh nào?" Đoàn Khánh Phong hỏi.

"Ngươi nói tiên sinh nào ư?" Dương Thiên Vũ hừ lạnh nói: "Đương nhiên là vị cao nhân tuyệt thế mới đến Ninh Sa của ta, vậy mà đồ đệ bảo bối của ngươi lại dám bắt hắn tới Thiên Kiếm Môn!"

"Ha ha"

Nhưng mà, Bành Tiên Nhi lại cười chế nhạo nói: "Dương tiền bối, tuy rằng không biết ta đã mạo phạm ngươi khi nào, nhưng lý do ngươi vu khống ta có phải cũng hợp lý chút chứ?"

"Tu vi của vị cao nhân tuyệt thế tới Ninh Sa kia của phi thường tới mức nào, phẩm hạnh của Bành Tiên Nhi ta sao có khả năng bắt bắt tới Thiên Kiếm Môn được chứ?"

"Tuy rằng quả thật hai ngày trước ta có bắt một phàm nhân, nhưng các ngươi cũng không thể khiến phàm nhân kia trở thành vị tiên sinh để vu khống ta..."

Nói đến đây, sắc mặt của nàng bỗng nhiên đông cứng lại.

Bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới điều gì.

Phàm nhân phàm nhân...

Phàm nhân...

Không phải là....

Giờ khắc này, nàng nhớ tới Dịch Phong biến mất trong Tù Long vực, nhớ tới yêu thú kia biến thành xác chết, nhớ tới rất nhiều chi tiết...

Mà tất cả những chi tiết này đều khớp với những gì đã xảy ra trước đó.

Nàng không khỏi biến sắc, bước chân nặng nề lùi về phía sau vài bước.

"Không, không thể nào, không thể nào, sao có thể như vậy được..."

"Sao một phàm nhân như hắn có thể là cao nhân tuyệt thế được, rõ ràng hắn là một tên phế vật, chuyện này hoàn toàn không thể ?

nào...

Trong miệng nàng dồn dập phủ nhận...

Bởi vì nàng hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này.

Phàm nhân từng bị nàng vứt bỏ này, sao có thể là cao nhân tuyệt thế trong mắt vô số người được?

"Chắc chắn là các ngươi nhầm lẫn gì rồi, không thể có chuyện như vậy được" Nàng vội vàng gào thét với đám người Dương Thiên Vũ, giọng nói rung chuyển cả mặt đất.

"Nhầm lẫn ư?"

Đệ Ngũ Thiên Minh cười gằn một tiếng, sức ép Võ Thánh xuất hiện, trầm giọng nói: "Vậy ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã lén lút bắt một người trong thành Tiên Mai không?

"Nói cho ngươi biết, phàm nhân mà ngươi bắt ở thành Mai Tiên chính là tiên sinh, tiên sinh muốn tìm hiểu lòng người, cảm nhận cuộc sống bình thường, vậy mà ngươi lại chế giễu, bắt cóc tiên sinh, còn đưa hắn đến Thiên Kiếm Môn của các ngươi, ta hỏi ngươi, ngươi đáng bị tội gì đây!"

Mấy chữ "thành Tiên Mai" này vừa lọt vào tai, tựa như một tiếng sấm ầm ầm trong đầu Bành Tiên Nhi.

Tin tức này, đánh võ phòng tuyến cuối cùng trong lòng Bành Tiên Nhi.

Bởi vì lúc ấy.

Nàng thật sự đã bắt Dịch Phong ở thành Mai Tiên.

"Không không không..."

"Chuyện này sẽ không..."

"Không thể nào..."

Dù rằng tất cả tin tức đều chống lại bản thân nhưng Bành Tiên Nhi vẫn không muốn thừa nhận sự thật này, sắc mặt trắng bệnh, đồng thời vừa hốt hoảng lùi bước về phía sau, vừa liều mạng phủ nhận sự thật này.

Bởi vì dù thế nào nàng cũng không thể hiểu nổi, nàng ở bên hắn từ nhỏ đến lớn, cái kẻ phàm phu tục tử đến ăn uống cũng thấy khó khăn kia, sao lại có thể là cao nhân tuyệt thế kia được!

Chuyện này, thật sự rất vớ vẩn.