Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 314: Đồ nhi tốt của ngươi




Dịch Phong chỉ cười.

Bởi vì thắng lão nhân này không hề có ý nghĩa với hắn.

Hơn nữa dù sao cũng là lão nhân gia.

Nể mặt vẫn là điều cần thiết.

Nhìn Diệp Phong cười thần bí khó lường, Diệp Thiên Thắng càng thêm khó hiểu.

Nhưng mà.

Trong ván cờ này, hắn hiểu được rất nhiều, thậm chí hắn không phải Võ Đế, vẫn mượn cơ hội chân chính lĩnh hội một tia sức mạnh đại đạo.

Cơ duyên này.

Quả thực trái với trời.

Kiếp sống tu luyện của hắn về sau, sẽ trở nên thuận buồm xuôi gió, không có chút bình cảnh nào.

"Tốt lắm lão bá, ta nên rời đi rồi."

Dịch Phong đứng dậy, cười với Diệp Thiên Thắng.

Cái gì?

Rời đi?

Diệp Thiên Thắng thật là ngây ngốc.

Vừa hủy diệt căn cơ Thiên Kiếm Môn của hắn, vừa cho hắn một cơ duyên, sau cách làm mâu thuẫn này, nửa câu không nói đã rời đi, rốt cuộc có ý gì đây?

Hơn nữa.

Còn có ván cờ đánh thành thế hòa trên bàn đá kia, cũng làm cho hắn không đoán ra được chút tâm tư nào của Dịch Phong.

"À đúng rồi, lão bá, từ nơi này đến thị trấn thì đi kiểu gì?"

Dịch Phong quay đầu lại hỏi.

Mặc dù không biết vì sao Dịch Phong lại đặt câu hỏi như thế, nhưng Diệp Thiên Thắng vẫn vạch cho Dịch Phong một đường đi.

Thế nhưng.

Cho tới khi không thấy bóng dáng của Dịch Phong, nghi ngờ trong lòng hắn vẫn không có lời giải.

Dịch Phong chậm rãi đi men theo đường nhỏ.

Lại nói tiếp, nhớ lại lúc trước ở Thiên Kiếm Môn, hắn vẫn cảm thấy được có hơi khó tin.

Bởi vì những bức tường đó quá kỳ lạ.

Nếu nói đó là một trận pháp cực kỳ đáng sợ, nhưng một người phàm như hắn lại có thể đi qua một cách dễ dàng, không hề gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.

Nhưng nếu nói đó chỉ là một bức tường thuỷ tinh bình thường thì Dịch Phong lại thấy sai sai.

Tông môn nhà ai lại chuẩn bị nhiều tường thuỷ tinh như vậy, lại còn đấm cái đã vỡ vụn, bày ra cho đẹp à?

Quên đi.

Không nghĩ nữa.

Nhưng mà nữ tử Bành Anh này, có cơ hội thì phải giết chết nàng!

Một vùng bình nguyên ngay dưới chân núi Thiên Kiếm Môn.

Vô số đệ tử của Thiên Kiếm Môn tụ họp ở đây, mặt mày ai nấy đều xám xịt, vô cùng chật vật, không ít người nhìn thấy sơn môn sụp đổ mà nước mắt cứ tuôn ra như mưa.

Mà ở bên cạnh, đám người Đoàn Khánh Phong dẫn đầu cao thủ của Thiên Kiếm Môn cũng đỏ cả mắt.

Thiên Kiếm Môn đã truyền thừa vô số năm, thế mà nói hủy diệt là hủy diệt, đối với bọn họ mà nói, đó là đả kích trầm trọng.

Nhưng càng buồn bực hơn chính là, đến bây giờ bọn họ cũng không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngay khi đám người Đoàn Khánh Phong đau buồn vô cùng, một gã đệ tử vội vàng vọt tới, hô hào với giọng điệu khẩn cấp.

"Không ổn rồi, môn chủ."

"Thiên Ma Tông, Phong Vân Cốc, Xuy Tuyết Sơn Trang, Ngự Kiếm Tông, Lý gia, còn có vô số gia tộc đang đánh tới đây.

"Cái gì?"

Đám người Đoàn Khánh Phong biến sắc.

Ngẩng đầu nhìn qua, hắn nhìn thấy vô số bóng người từ xa bay tới, dày đặc, đông nghìn nghịt.

Dẫn đầu.

Chính là Dương Thiên Vũ - tông chủ Ngự Kiếm Tông, Vân Hạo Thiên - cốc chủ Phong Vân Cốc, Lý Thư Hoa - Lý gia chủ, Đệ Ngũ Thiên Minh - trang chủ Xuy Tuyết Sơn Trang, Tuyết Thấm Trúc - tông chủ Ma âm Tông.

Mà phía sau bọn họ, còn có vô số cao thủ.

Đội hình như vậy tập hợp lại, trực tiếp khiến người ta cảm thấy da đầu run lên, sắc mặt vô số đệ tử Thiên Kiếm Môn ở đây trở nên nghiêm trọng trong phút chốc.

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Rốt cuộc Thiên Kiếm Môn của hắn đã làm chuyện gì khiến người người oán trách!

Đầu tiên là sơn môn bị hủy, hiện giờ lại bị những thực lực lớn khác đứng đầu Ninh Sa vây quanh.

"Chư vị, các ngươi có ý gì đây?"

Đoàn Khánh Phong trầm giọng hỏi.

"Còn có ý gì ư?"

Trên bầu trời, Vân Hạo Thiên hừ lạnh, hỏi ngược lại: "Thiên Kiếm Môn các ngươi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế nào, tự trong lòng các ngươi chẳng phải rõ ràng lắm sao?"

"Chuyện đại nghịch bất đạo gì chứ, các ngươi đừng ngậm máu phun người!" Đoàn Khánh Phong lạnh lùng nói: "Chứ không phải là giậu đổ bìm leo, muốn nuốt Thiên Kiếm Môn của ta hay sao?"

"Tưởng Thiên Kiếm Môn của ta dễ ức hiếp sao?"

Cùng với tiếng nói của Đoàn Khánh Phong vừa dứt, hơn mười vạn đệ tử Thiên Kiếm Môn ở bình nguyên cùng rút kiếm, tiếng kiếm kêu vang trời, khiến cho cả không trung trở nên đinh tai nhức óc.

Mà thấy vậy, hàng loạt cao thủ của các môn cũng đồng thời lấy binh khí ra, nguyên khí cả người cuồn cuộn.

Dưới nguyên khí hào hùng bao phủ, cả không trung của vùng bình nguyên này như nổi dông bão.

Giờ khắc này.

Giương cung bạt kiếm.

"Thiên Kiếm Môn các ngươi đúng là không biết tốt xấu, chết đến nơi rồi còn không ăn năn!"

Tuyết Thấm Trúc cười chế nhạo, lạnh như băng nói.

"Không tồi, sơn môn Thiên Kiếm Môn của ngươi đều đã bị hủy, bây giờ còn ngụy biện, có ích sao?"

Một bên, Dương Thiên Vũ cũng đi tới nói.

"Hừ, khuyên Thiên Kiếm Môn của ngươi một tiếng, đừng như vậy, mau ngoan ngoãn bó tay đầu hàng, nếu không không chỉ sơn môn, mà cả Thiên Kiếm Môn các ngươi đều bị giết cùng"

Đệ Ngũ Thiên Minh cũng thốt lên lời cuối cùng.