Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 294: Ngươi cũng vậy ư?




“Lão già này, ta nói rồi mà, chắc chắn ở đây có món ăn dân dã rất ngon mà!” Dịch Phong phất tay áo vừa thu dọn quần áo vừa nói: “Những ngày gần đây miệng sắp toàn mùi chim rồi, sáng nay lại vừa lúc có bát canh rắn để uống, đúng như người ta nói, sáng ăn no, trưa ăn đủ, tối ăn ít.”

Mà bên cạnh.

Lý Nhất Hàm run lẩy bẩy, đôi môi đỏ mọng không kìm được mà mở ra.

Ăn…

Ăn ăn ăn, Yêu Đế sao?

Lão Vương ở bên cạnh cười cười bước đến gần, vỗ vai nàng nói: “Bình tĩnh đi, quen dần sẽ tốt thôi.”

Quen dần sẽ tốt thôi…

Hàm răng của Lý Nhất Hàm run lên.

“Các ngươi, ai có thể đi tìm chút chút củi về đây không?” Lúc này, Dịch Phong nói.

“Ta đi.”

Lý Nhất Hàm lập tức đứng dậy, ở trước mặt những người này, mỗi một giây đều như đang ngồi trên đống lửa vậy, những việc vặt này, đương nhiên nàng không dám để người khác làm.

“Vậy được, làm phiền Lý cô nương rồi, cẩu tử, ngươi đi cùng với Lý cô nương đi, có gì còn tiện lo liệu.” Dịch Phong dặn dò nói.

“Gâu…”

Cẩu tử kêu một tiếng rồi chạy theo Lý Nhất Hàm.

Một người một chó đi vào trong rừng cách đó không xa, rời khỏi tầm mắt của Dịch Phong và mọi người, Lý Nhất Hàm mới có thể thở phào một hơi.

“Hù!”

“Trước mặt những cao thủ này, thật sự căng thẳng quá.”

Nói xong, ánh mắt Lý Nhất Hàm nhìn về phía Ngao Khánh, ngồi xuống rồi dùng đôi tay ngọc ngà vuốt ve lông của Ngao Khánh, nhẹ nhàng nói: “Cũng chỉ có ở trước mặt ngươi, ta mới có thể thoải mái được.”

Ngao Khánh lườm nàng một cái.

Một người một chó rất nhanh đã đi vào trong rừng.

“Ngươi ở đây đợi chút nhé, ta đi tìm chút củi.” Lý Nhất Hàm ngồi xuống, cười với Ngao Khánh một cái rồi đi sang bên cạnh.

Cẩu tử chán nản nằm xuống đất đợi nàng.

Lý Nhất Hàm rất nhanh đã tìm được củi, ngồi xuống bên cạnh Ngao Khánh.

Ngao Khánh đang nằm dưới đất ngẩng đầu nhìn nàng.

“Tiên sinh còn chưa tắm xong, chắc không cần vội, chúng ta ngồi ở đây một chút được không?” Lý Nhất Hàm nhẹ nhàng hỏi.

Cẩu tử lại đặt đầu xuống.

“Ngươi hiểu lòng người ghê!”

Lý Nhất Hàm vuốt ve Ngao Khánh, ngồi thở dài trên đất.

Chuyện tối qua vẫn còn hiện rõ trong tâm trí nàng, mỗi khi nghĩ đến sức mạnh của những người đó, trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng áp lực, thậm chí còn không dám hít thở.

Dù chỉ tạm thời cách xa một chút, nhưng lại khiến nàng cảm thấy thư thái.

Nhưng nàng vừa thở dài, có ba tia sáng lướt qua, hạ xuống cách đó không xa.

“Lý Nhất Hàm, xem lần này ngươi chạy đi đâu.”

Ba người lạnh lùng nhìn Lý Nhất Hàm đầy sát khí.

“Lại là các ngươi!”

Lý Nhất Hàm biến sắc, tái nhợt nhìn ba người kia, ba người này cùng là người của một thế lực với Dạ Hàn Song Sát trước đó.

Không thể ngờ tới, Dạ Hàn Song Sát lúc trước có thể đuổi kịp nàng thì không nói, nhưng những người ở đằng sau cũng có thể đuổi kịp rồi.

Rốt cuộc là sao vậy chứ?

“Hừ, nói thật với ngươi, từ khi ngươi trúng nhát kiếm đầu tiên của bọn ta, thì hành tung của các ngươi đã đều nằm trong lòng bàn tay của bọn ta rồi.”

Nam nhân đứng đầu dường như đã hiểu được sự nghi ngờ của Lý Nhất Hàm, trầm giọng nói:

“Chỉ là chúng ta không ngờ rằng Dạ Hàn Song Sát lại chết trong tay ngươi. Ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi, cho nên để lần này đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra, bọn ta chỉ có thể tự mình làm.”

“Thế nên hôm nay dù ngươi có chắp thêm đôi cánh cũng không thoát được đâu...”

Khuôn mặt xinh đẹp như không còn tí máu nào của Lý Nhất Hàm tràn đầy vẻ không cam tâm.

Đúng vậy.

Đối mặt với ba con người này, nàng không thể thắng được.

Bởi vì ba người này còn có sức mạnh của Võ Hoàng, nàng chỉ là một Võ Vương nho nhỏ, sao có thể là đối thủ của chúng?

Chân nàng không khỏi lùi lại phía sau, vẻ mặt nghiêm trọng chăm chú, trong đầu cũng đang nghĩ đối sách.

Nhưng bất kể nghĩ như thế nào, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối thì mọi kế sách đều vô ích.

“Đừng nghĩ nữa Lý Nhất Hàm.”

“Hôm nay không có ai cứu được ngươi đâu.”

Ba người chế nhạo và tiến gần đến phía Lý Nhất Hàm.

Lý Nhất Hàm nghiến răng nghiến lợi lùi lại phía sau, trong lòng tràn đầy sự tuyệt vọng.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột ngột vọng tới.

“Này này, ba tên rác rưởi, ai cho các ngươi cái gan mà lại dám kiêu căng như vậy chứ?”

Sau đó dưới ánh mắt sững sờ của Lý Nhất Hàm và ba tên kia, cẩu tử đang nằm bên cạnh ung dung bò dậy.

Thấy vậy.

Lý Nhất Hàm kinh ngạc.

Nó…

Nó biết nói chuyện ư, nó không phải chỉ là một con chó thôi sao?

Khi nàng đang nghĩ đến điều này, một sức ép khổng lồ bùng nổ từ trên người cẩu tử.

Uy lực này vừa bùng phát, các cây cối xung quanh đã bị đè ép đến đổ rạp xuống.

Lý Nhất Hàm và ba tên ở nơi này cùng bị đẩy lùi về sau, phải khó khăn chống đỡ lắm, mới miễn cưỡng đứng vững được.

Tu vi của cẩu tử vừa mới bộc phát ra đã khiến Lý Nhất hàm phải há hốc mồm, trong lòng như có một cơn sóng mạnh mẽ đang dâng lên.

Còn ba tên vừa nãy còn đang đắc ý, giờ đây cũng biến sắc.