Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 293: Chỉ khi ở trước mặt ngươi, ta mới có thể thoải mái được




Sau khi lải nhải, hắn lập tức bay đến chỗ của Dịch Phong.

Nhưng sau đó, Vinh thịt heo và mọi người đột nhiên chặn họ lại, lộ ra khí chất khiến họ phải ngoan ngoãn tránh đường.

Sau đó giọng nói lạnh lùng của Ngô Vĩnh Hồng cất lên: “Các ngươi là cái thá gì chứ, vậy mà cũng xứng làm phiền tiên sinh nghỉ ngơi, còn đòi cơ hội sao?”

“Tiền bối, không được nói như vậy được. Đến Ninh Sa của bọn ta rồi thì cũng phải thể hiện một chút gì đó chứ!”

“Đúng, đúng, không thể khinh thường sự nhiệt tình của bọn ta được!”

“Câm mồm!”

Nhìn vẻ mặt của những người này như thể tiên sinh đã mắc nợ gì họ, Vinh thịt heo trở tỏ vẻ tức giận.

“Các ngươi lấy đâu ra mặt mũi để mà tự cao tự đại đến như vậy hả?”

“Hơn nữa tiên sinh cần lũ phế vật các ngươi nghênh đón lúc nào vậy?

“Các ngươi cũng xứng sao?”

Võ Đế vừa tức giận đã làm cho bọn họ kinh hãi, ngậm miệng lại ngay lập tức.

“Hôm nay ta cảnh cáo các ngươi một lần nữa!”

Vinh thịt heo nói tiếp.

“Tiên sinh là một tuyệt thế cao nhân, cảnh giới của tiên sinh đã đạt tới cảnh giới trở về nguyên trạng rồi, cho nên tiên sinh không muốn quan tâm đến những kẻ tu luyện nữa rồi, đến phàm giới chỉ để trải nghiệm cuộc sống của người trần!”

“Vì vậy, theo như lệnh của tiên sinh, bắt đầu từ hôm nay, bọn ta sẽ không cho phép bất kỳ người tu luyện, bất kỳ môn phái nào và những kẻ đang tu luyện nào xuất hiện trong tầm mắt của tiên sinh.”

“Và nếu bất cứ ai vi phạm và phá hủy lần trải nghiệm về cuộc sống phàm trần của tiên sinh, sáu người chúng ta sẽ tự tay…”

“Hủy diệt!”

Vừa nói, tay Vinh thịt heo vừa siết lại, những kẻ tu luyện vô liêm sỉ vừa đòi cơ hội bỗng nhiên nổ tung, biến thành một cơn mưa máu rồi trút xuống.

“Cút!”

Vinh thịt heo la lớn.

Đám đông sợ đến run rẩy, bọn họ không dám đòi hỏi bất kỳ cơ hội nào nữa, lần lượt đi về.

“Lý tiểu thư.”

Lý Nhất Hàm vừa bay đi không xa thì đằng sau đã vọng lại tiếng của lão Vương.

Lý Nhất Hàm cả người run rẩy, lo lắng nhìn sang.

“Không phải ngươi nói phải ở cùng bọn ta vài ngày nữa sao, nếu ngươi đột ngột rời đi, bọn ta không biết giải thích với tiên sinh như nào đây.” Lão Vương cười nói.

Lý Nhất Hàm trắng bệch cả mặt, bọn họ đang định tính sổ nàng à?

Nhìn thấy thế, Vương đại gia cười nói: “Lý tiểu thư không cần phải lo lắng vậy đâu, bọn ta và tiên sinh cũng chỉ là người bình thường, sẽ không làm gì đâu.”

“Người bình thường ư…”

Nghe được câu nói này, Lý Nhất Hàm cảm thấy có chút phức tạp nhưng trong lòng thì đã nhẹ nhõm hơn một chút, rồi sau đó cất bước đi theo với vẻ lo lắng.

Qua một buổi tối.

Mặt trời đỏ dần dần nhô lên, lại là một ngày thời tiết đẹp.

Vinh thịt heo và những người khác đang ngồi nheo mắt nhìn sang phía Bắc.

Bên đó có rất nhiều người tu luyện tụ tập, nhưng không dám đi vào mà chỉ dám đứng cách vài dặm.

Mấy người họ cũng không thèm quan tâm nữa.

Chỉ cần bọn người đó không làm phiền đến tiên sinh trải nghiệm cuộc sống phàm trần, thì họ sẽ không thèm để ý đến.

Mà Lý Nhất Hàm ở bên cạnh cũng cẩn thận nhìn lén mấy người họ.

Đêm này, cứ phải gọi là sợ hết hồn.

Chính vào lúc này, bỗng một đóa hoa bìm bìm được đưa ra trước mắt nàng.

“Cô nương, có hứng thú ở lại cùng ta ngắm bình minh một chút đi...” Lâu Bản Vĩ một tay đặt lên trên cây, chân phải vắt trên chân trái nhẹ nhàng để trên mặt đất, nói những lời nói chọc ghẹo.

Lý Nhất Hàm tỏ vẻ ngạc nhiên, đột nhiên đứng dậy.

” Tiền… tiền bối, ta không dám, ta ta, ta không có tài cán gì, sao có thể xứng với ngươi…”

Lý Nhất Hàm hoảng sợ nói.

Nếu không trải qua cảnh tối hôm qua, chắc chắn sắc mặt nàng sẽ chẳng dễ nhìn chút nào, nhưng nghĩ đến người này đã trực tiếp đánh chết cự giao cấp Đế trở về nguyên hình, nàng không thể nào dễ dàng thờ ơ đối mặt với người này như vậy được nữa.

“Có gì mà không xứng chứ, lẽ nào là tra nam ta đây tối qua uy mãnh như thế chưa đủ để chinh phục sao?” Lâu Bản Vĩ ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nói.

“Không… không… không phải.”

Lý Nhất Hàm hoang mang giải thích, nhất thời không biết nói như nào mới tốt.

Lúc này, một cú đá bất ngờ bay tới, đá cho người tự nhận mình là Lâu Bản Vĩ phóng khoáng kia ngã xuống đất.

“Thứ chó chết này!”

Đúng lúc Lý Dịch Phong vừa ngủ dậy, chưa kịp tỉnh ngủ đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Nhưng cảnh tượng này suýt chút nữa khiến tim Lý Nhất Hàm bay ra ngoài.

“Lý cô nương không sao chứ?” Dịch Phong day dứt hỏi.

“Ta… ta ta ta không sao.” Lý Nhất Hàm ngập ngừng trả lời.

Lông mày Dịch Phong nheo lại.

Nhìn xem, nữ nhi nhà người ta đã bị cái đầu lâu rách nát này dọa sợ rồi, dù gì người ta cũng là một người tu luyện đó.

Trong cơn tức giận, Dịch Phong cầm hòn đá rồi đuổi theo Lâu Bản Vĩ, cho đến khi Lâu Bản Vĩ chạy đến mất dạng thì Dịch Phong mới tức giận quay về doanh địa.

“Ái chà?”

“Con rắn này to thật đấy.”

Sau khi trở về, Dịch Phong phát hiện trên mặt đất có một con rắn chết, trong mắt chợt lóe lên sự kinh ngạc.

“Hì hì, tiên sinh, đêm qua bọn ta kiếm được nó theo sự phân phó của tiên sinh đó.” Lão Vương cười nói.