Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 249: Ông của ngươi vẫn là ông của ngươi




“Ồ?”

Trên người Vinh thịt heo lập tức toát ra một luồng sát khí, đôi mắt như hổ lập tức nhìn tới đám người Vân Tiên Khuyết.

“Thằng nhãi con này lại dám ức hiếp một lão già sao, như vậy thì không thể tha được!” Trong lúc nói chuyện, Vinh thịt heo bắt đầu chặt một đao vào sườn heo.

Thấy thế, sắc mặt đám người Đệ Ngũ Trường Không quỳ trên mặt đất biến đổi lớn, nhất là nhìn thấy dao mổ heo kia trong tay Vinh thịt heo hạ xuống, mọi người lại kinh hồn khiếp vía, mí mắt nhảy lên.

Đệ Ngũ Trường Không bị dọa, răng run lên lập cập, khóc lóc thảm thiết kêu: “Tiền bối tiền bối, hai vị tiền bối, bọn ta sai rồi, là chúng ta có mắt như mù, xin tiền bối tha mạng tha mạng!”

“Tha mạng, lúc ức hiếp lão già này, sao không nói tha mạng?”

Vinh thịt heo dữ tợn ném miếng sườn heo trên thớt gỗ, đi tới dùng một tay nhấc Đệ Ngũ Trường Không lên, dùng sống dao mổ lợn hàn khí bức người kề cổ hắn rồi kéo qua kéo lại hai lần.

“Á á á, chết rồi, chết rồi chết rồi, ta sai rồi, á á á…”

Cả người Đệ Ngũ Trường Không bị dọa run run, miệng sụp đổ bật khóc.

“Quên đi quên đi, mấy thằng nhãi con mà thôi, ném ra ngoài cho rồi.” Ông Vương không nghe nổi tiếng kêu giết lợn này, buông chén trà xuống phất tay gọi.

“Cút!”

Vinh thịt heo với đôi mắt như hổ trừng lên, quát.

Thấy vậy, đám người Đệ Ngũ Trường Không như được đại xá, lập tức sợ chết khiếp chạy ra ngoài.

Sau khi mọi người chạy khỏi hang cọp, trong giây lát không biết làm sao cho phải.

“Tiếp theo phải làm sao bây giờ, trở về sao?”

Vân Tiên Khuyết cau mày hỏi.

“Đi, nhất định phải đi thôi.”

Đệ Ngũ Trường Không đỏ mặt, không cam lòng rít gào: “Tên giết heo và lão già kia nhìn là biết giống chúng ta, chẳng qua tới sớm hơn chúng ta mà thôi, chắc chắn là cũng nhận được ân huệ của tiên sinh nên mới lợi hại như vậy, đi, chỗ này còn có một nhà mở quán thịt bò, ta đi nói chuyện.”

Nói xong, hắn bèn đi bước vào quán thịt bò ở phía sau.

Những người khác, cùng đợi ở bên ngoài.

Rất lâu.

Không thấy động tĩnh.

“A!”

Bỗng nhiên, một tiếng kêu giết heo phát ra phá tan sự yên tĩnh đêm lạnh, sau đó một bóng người mặc áo bào trắng bay ra khỏi cửa sổ, rơi xuống dưới chân bọn họ.

“Đây là…?”

Mọi người nhìn người mặc áo bào trắng như kẻ tàn tật dưới chân, phát ra âm thanh nghi ngờ.

“Á, là ta, ôi, đau quá!”

Người mặc áo bào trắng chính là Đệ Ngũ Trường Không, trong miệng phát ra âm thanh khóc lóc thảm thiết, ôm khuôn mặt như người tàn tật miệng run rẩy khí lạnh.

Thấy thế, mọi người lập tức nhìn Đệ Ngũ Trường Không bằng ánh mắt thương hại.

Rốt cuộc gặp phải chuyện gì thế này!

“Sao đây, còn tiếp tục nữa không?”

Lúc này, Vân Tiên Khuyết tới dè dặt cẩn thận hỏi.

“Vẫn đi nữa hả?”

“Muốn đi thì các ngươi đi, dù thế nào ta cũng không đi nữa đâu, hu hu…”

Đệ Ngũ Trường Không ôm khuôn mặt khóc lóc thảm thiết nói: “Tên bán mì này còn kinh khủng hơn tên giết heo vừa rồi, con mẹ nó người là kiểu gì vậy, còn chuyên tát lên mặt…”

Mọi người kiểu, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhìn rồi không nói gì.

Mọi người nhanh chóng chuồn khỏi thành Bình Giang ngay trong đêm.

….

“Sư tôn, tin ta!”

Một nơi nào đó trong thành Bình Giang, Thư Cầm Họa truyền âm bằng ngọc giản, liên hệ với tông chủ Ma âm Tông – Tuyết Thấm Trúc.

“Đồ nhi, chuyện trong tin tức ta nhận được từ thành Bình Giang, người này có thể một chiêu giết chết Giang Vũ, quả thực có thể nói rõ hắn là một Võ Thánh, thậm chí là cao thủ Võ Đế, nhưng vì vậy ngươi mà đồng ý đưa Thiên Thiềm Ti, có phải hơi đường đột quá không?” Giọng Tuyết Thấm Trúc hơi trách cứ hỏi.

“Sư tôn, không phải như thế, vị tiên sinh này tuyệt đối không đơn giản chỉ là Võ Đế thôi đâu!”

Thư Cầm Họa lo lắng giải thích: “Những thứ hắn tiện tay sáng tạo cũng đều ẩn chứa võ ý và ý cảnh mạnh mẽ, căn bản đây không phải là điều Võ Đế có thể làm được, hơn nữa phong thái của hắn lạ kỳ đến phi thường!”

“Lạ kỳ đến phi thường ư?”

Tuyết Thấm Trúc nghi vấn hỏi: “Lạ kỳ đến phi thường là sao?”

Thư Cầm Họa cắn đôi môi đỏ mọng, nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy ở võ quán, lúc này mới trịnh trọng nói: “Tranh chữ viết trên giấy Tuyên Thành của hắn có thể sánh ngang với bảo vật đế phẩm, nhưng dù cho những đồ vật quý giá như vậy, hắn lại lấy làm giấy vệ sinh.”

“Giấy vệ sinh?”

Tuyết Thấm Trúc nhíu mày, không phản ứng lại.

“À, cách nói hơi dung tục, chính là, chính là dùng để chùi, chùi…mông.” Thư Cầm Họa hơi khó để mở miệng, chỉ sợ đây là lần đầu tiên từ ngữ này phát ra từ miệng nàng.

“Ha ha.”

Nhưng mà, Tuyết Thấm Trúc lại nở nụ cười.

“Đồ nhi, ta hiểu trong lòng ngươi muốn cố hết sức qua lại thân thiết với vị cao thủ này, cũng hiểu rõ đích xác là suy nghĩ cho Ma âm Tông của ta, nhưng Thiên Thiềm Ti không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa có ý nghĩa trọng đại đối với Ma âm Tông của ta, ta thấy tốt nhất vẫn nên bàn bạc kỹ việc này hơn!”

Hiển nhiên.

Tuyết Thấm Trúc cũng không tin lời nói của Thư Cầm Họa.