Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 248: Gần quan được ban lộc (2)




“Hả?”

“Không thể ngờ được lão già ngươi che dấu sâu thật đấy!”

Sắc mặt Dương Mộc hơi biến đổi, tu vi cả người khẽ động, lực trên tay lại tăng thêm vài phần.

Càng không ngờ tới chính là, bất kể Dương Mộc dùng lực như thế nào, vẫn chỉ đổi lấy âm thanh nhẹ nhàng bay bổng làm lay động mặt đất của ông Vương.

“Bắt nạt một lão già, cũng không phải là tác phong tốt đẹp gì!”

Âm thanh của hắn vừa dứt, bỗng nhiên ánh mắt đục ngầu kia khẽ động, thân thể khom còng và gầy gò nhỏ bé, mạnh mẽ bộc phát sức ép tuyệt đối.

Dương Mộc xông pha đi đầu còn chưa phản ứng kịp, lồng ngực khó chịu, lập tức phun một ngụm máu tươi.

Cùng lúc đó trong người cảm thấy đã chịu áp lực giống như thiên uy.

“Bịch!”

Hai chân mềm nhũn, cho dù thực lực là Võ Tôn, cũng không chịu nổi loại sức ép này, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.

Mà đám người Vân Tiên Khuyết và Đệ Ngũ Trường Không phía sau hắn cũng không ngoại lệ, trong nháy mắt liền cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, bị sức ép khổng lồ làm chấn động nằm rạp trên mặt đất.

Mọi người nằm rạp trên mặt đất chảy đầy mồ hôi lạnh.

Không ngờ tới, ông Vương này lại che dấu sâu như thế.

Sức ép vừa bộc phát vừa rồi không hề kém cạnh Giang Vũ trước đó, thế nhưng Giang Vũ là người còn thiếu một bước nữa là tới Võ Đế…

Cảnh giới của người trước mắt này…

Lập tức hiển hiện!

Hít!

Mọi người trực tiếp có cảm giác không thở nổi.

Lão đại trong truyền thuyết này, đúng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tận mắt ngoài đời thật.

Nhẹ nhàng nhàng bâng quơ chế ngự nhóm người này, ông Vương khôi phục lại bộ dáng ban đầu, chống gậy chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bàn.

Bưng nước sôi trên bàn lên, ngâm một hũ trà, tinh tế thưởng thức.

Quả nhiên.

Ông của ngươi vẫn là ông của ngươi.

Ông đây không lên tiếng, mọi người quỳ trên mặt đất run rẩy, thở mạnh cũng không dám.

“Làm sao bây giờ?”

Mấy người chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, Đệ Ngũ Trường Không truyền âm với mấy người họ.

“Dù sao cũng không được quá xúc động, nhìn ý của vị này, hẳn là sẽ không làm gì chúng ta, nếu không chúng ta cũng không sống được tới giờ.” Đệ Ngũ Trận lặng lẽ quan sát lão già uống trà, truyền âm tới mọi người.

“Đệ Ngũ trưởng lão nói đúng lắm, chỉ cần thái độ chúng ta chân thành, hẳn là vị này sẽ bỏ qua cho chúng ta.” Dương Mộc truyền âm nói: “Chẳng qua ý tưởng mua một căn nhà này, e là chỉ có thể dừng tại đây.”

“Cũng không hẳn là như thế.”

Đệ Ngũ Trận truyền âm: “Lần này là vận may của chúng ta không tốt lắm, đá phải tấm tôn sắt, cùng lắm thì đến lúc đó chúng ta đổi một ngôi nhà khác là được.”

“Đệ Ngũ trưởng lão nói đúng lắm, theo ta được biết, Vinh thịt heo bán thịt heo ở đối diện tiên sinh cũng rất thích hợp, hơn nữa nghe nói gia đình Vinh thịt heo này khó khăn, nếu chúng ta cho hắn đầy đủ thù lao, hẳn là hắn sẽ bán căn nhà này đi.” Vân Tiên Khuyết truyền âm phân tích.

“Được, vậy làm như vậy, chờ sau khi lão già này thả chúng ta, phải đến chỗ của Vinh thịt heo.”

Mọi người đều quyết định.

Đúng lúc này, phía sau bọn họ vang lên tiếng đập cửa.

“Ai vậy!”

Ông Vương buông ấm trà, chống gậy chậm rãi đi tới, sau đó mở cổng ra.

“Ồ, là Vinh thịt heo, vào đây ngồi!”

Ông Vương nhìn thấy người tới, cười cười, sau đó quay người trở lại bên cạnh bàn, giúp người tới rót một ly trà.

Nhưng đột nhiên trong lòng đám người Vân Tiên Khuyết cũng kinh ngạc.

Đây quả thật là nhắc tới Vinh thịt heo, Vinh thịt heo lập tức đến!

Mọi người nhìn qua, chỉ thấy vẻ mặt Vinh thịt heo đầy bụi bặm, dáng người vạm vỡ, mặc dù hiện tại là mùa đông cũng chỉ mặc một cái áo lót bằng vải thô, dáng vẻ phanh ngực lộ bụng khiến lông ngực rậm rạp lộ ra.

Cùng lúc đó, tay trái hắn xách theo một chuỗi sườn heo dài, tay phải xách theo một thanh đao giết heo, mà hơi thở khát máu trên người hắn, trực tiếp mang tới áp lực nặng nề cho đám người Vấn Tiên Khuyết.

Đương nhiên, điều khiến cho bọn họ kinh hãi đó là thanh đao giết heo trong tay Vinh thịt heo, vô hình lộ ra khí tức dọa người, làm cho da đầu bọn họ run lên.

Ít nhất cũng phải là thánh phẩm.

“Chúng ta, e là chúng ta vừa đưa ra một kế hoạch sai lầm rồi!” Nhìn thấy dáng vẻ này của Vinh thịt heo, Đệ Ngũ Tận lập tức lộ ra vẻ tươi cười vừa chua sót vừa sợ hãi.

“Đúng vậy, xem dáng vẻ của vị này, chỉ sợ còn mạnh hơn lão già kia gấp mấy lần ấy chứ.” Khóe miệng Vân Tiên Khuyết cũng tràn đầy chua xót.

Ngay lập tức.

Vẻ mặt mọi người u sầu.

Hết kẻ này đến kẻ khác mạnh hơn kẻ còn lại, vậy mà tất cả lại tụ tập tại thành Bình Giang nhỏ bé này, Bứt cứ ai trong số những kẻ đó chỉ cần vung tay một cái là hằng hà sa số người của Ninh Sa phải nằm xuống.

“Sao hôm nay lại rảnh đến đây vậy?” Ông Vương cười hỏi.

“Đây không phải tại lão già ngươi nói muốn ăn sườn heo sao, đây là sườn heo còn lại hôm nay không bán được, mang tới cho ngươi.” Vinh thịt heo cười ha ha, đặt chuỗi sườn heo lên bàn, nói: “Lão già lấy cái thớt gỗ đến đây, ta chặt nó cho ngươi.”

“Được, vất vả rồi.”

Ông Vương đứng dậy mang một cái thớt gỗ đưa cho Vinh thịt heo, Vinh thịt heo nhận cái thớt gỗ chặt sườn heo một bên, một bên nhìn về phía đám người Vân Tiên Khuyết hỏi: “Đúng rồi ông già, những người này làm sao vậy?”

“Ôi, vài người này thấy lão già ta chỉ có một người lẻ loi hiu quạnh, ức hiếp lão già là ta!” Lão Vương than thở.