Bạch Phiêu Phiêu đang ở trong viện nhổ cỏ lên tiếng dặn dò: “Phu quân, giúp thiếp hái một chút Bạch Ngọc Lan trở về, nhớ phải giữ lại lá và chạc cây.”
“Được, ngoại trừ cái đó ra nương tử còn cái gì muốn dặn dò nữa không?”
Bạch Phiêu Phiêu làm bộ dáng suy nghĩ, nàng suy nghĩ chốc lát nói: “Chuẩn bị thêm một chút nước suối trở về nữa, buổi chiều thiếp pha trà cho chàng uống.”
“Được luôn!”
Dịch Phong cười ôn hòa.
Nhìn bộ dáng này của Dịch Phong, Bạch Phiêu Phiêu có chút buồn cười.
Buổi chiều.
Bạch Phiêu Phiêu đốt than nấu nước, rửa rạch tách trà, pha trà cho Dịch Phong.
Những lá trà này đều là Bạch Phiêu Phiêu tự mình xao nóng theo quy định, trộn thêm hỗn hợp cỏ cây, hương vị hợp lòng người, khẩu vị càng ngọt ngào hơn.
Dịch Phong khoan thai thước thức nước trà do ái thê pha, một bộ dáng vẻ thoải mái đắc ý.
Bạch Phiêu Phiêu buồn bực ngán ngẩm nói: “Phu quân, thiếp chuẩn bị giống như trước kia, xây dựng một học đường ở gần đây, dạy mấy đứa trẻ trong thôn đọc sách, viết chũ, ý của chàng như thế nào?”
“Cũng được, một lát nữa đi đi kiếm một đất, xây dựng học đường giúp nàng.”
Ngày bình thường hai người có rất nhiều thời gian.
Dịch Phong biết Bạch Phiêu Phiêu không chịu ngồi yên hơn nữa thích trẻ con, vì thế đương nhiên hắn ủng hộ sự yêu thích của nàng.
“Ừm, đến lúc chàng dạy cho những tiểu tử kia luyện quyền, để cho bọn chúng văn võ kiêm tu.”
“Nàng nói cái gì thì chính là cái đó.”
Bạch Phiêu Phiêu hài lòng gật đầu, nét mặt vui cười như hoa.
Thời gian sau này, cuộc sống của hai người yên bình mà phong phú.
Hoặc cùng nhau trồng hoa, hoặc cùng nhau dạy người…
Thời gian giống như quay trở về ngày trước.
Cuộc sống bình đạm mang theo chút ngọt ngào, trong yên bình có sự an ổn.
Thời gian rảnh rỗi, Dịch Phong sẽ dẫn theo Bạch Phiêu Phiêu đi đến các tinh cầu khác nhau. Dẫn nàng đi đến hòn đảo bốn mặt toàn biển, trời trong gió nhẹ kia.
Hai người nắm tay nhau, bạo bước chân trên thảm cát bãi biển mềm mại như lông cừu, đạp lên sóng biển.
Nghe người kia nói rất nhiều câu chuyện và lịch sử.
Hai người lại cùng nhau đi xem cực quang, nhìn Quy Đảo tràn đầy hoa tươi và bướm bay quanh.
Bọn họ đi rất nhiều nơi mới lạ, gặp rất nhiều bạn cũ, thăm quan rất nhiều cảnh đẹp.
Dấu chân của hai người trải rộng tinh không vạn giới, trải qua cuộc sống hạnh phúc mà đến thần tiên quyến lữ cũng phải hâm mộ.
Câm y ngọc thực cũng được, cơm rau dưa cũng được, chỉ cần ở cùng với người mình yêu bên cạnh nhau, bọn họ đã vô cùng thỏa mãn.
Thoáng cái đã trôi qua mấy năm…
Hai người ở trên đỉnh một ngọn núi cao, giống như ngày thường, dựa vào vào nhau cùng nhìn ánh mặt trời sớm mọc lên ở phía đông.
Chỉ thấy phía đông có một vòng mặt trời đỏ rực chậm rãi nhô lên.
Một tia hào quang đâm xuyên qua, xé mở màn đêm, nghênh đón một ngày mới.
Chỉ chưa đến trong nháy mắt, ánh sáng dịu dàng đã chiếu sáng toàn bộ mặt đất.
Lúc này.
Bạch Phiêu Phiêu cọ xát đầu của mình ở trong lồng ngực Dịch Phong, phảng phất như con mèo con muốn người ta vuốt ve trìu mến.
Nàng nhìn ánh triều dương, trầm trầm nói: “Chàng muốn đi thì đi, thiếp tin tưởng chàng, thiếp sẽ chờ đợi chàng trở về.”
“Nàng…”
Dịch Phong nhìn về phía người con gái mình yêu thương ở trong ngực, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Chàng không phải nói hai chúng ta có thần giao cách cảm sao, chàng có tâm sự, làm sao ta có thể không biết được chứ?”
Dịch Phong cười khổ.
Đúng như thế, hắn đúng là có tâm sự.
Sau khi tiêu diệt Hồng Nguyệt Chí Tôn, ý niệm đều tiên của Dịch Phong chính là muốn tái tạo cơ thể cho Lâu Bản Vĩ.
Cho dù Lâu Bản Vĩ thân ở trong thế giới của mình, sức mạnh pháp tắc của hắn cũng không thể tái tạo được cơ thể cho Lâu Bản Vĩ, thậm chí cũng không thể khống chế được sống chết của Lâu Bản Vĩ.
Dịch Phong suy nghĩ thật lâu cuối cùng mới có được kết luận.
Đó chính là, có thể Lâu Bản Vĩ là sinh linh có tầng bậc cao hơn, là sinh linh dùng vũ trụ làm vật trung gian mà sinh ra, mà không phải là dùng thế giới bé nhỏ như của hắn để làm vật trung gian.
Sức mạnh pháp tắc của Dịch Phong có tác dụng đối với sinh linh ở trong thế giới của hắn, nhưng lại không cách nào can thiệp vào trật tự của thế giới vũ trụ ở bên ngoài.
Vì thế, muốn để cho Lâu Bản Vĩ tái tạo được cơ thể, căn bản không có cách nào để cho hắn giống như Linh Vương được, dễ như trở bàn tay đi vào luân hồi ở trong thế giới của Dịch Phong.
Mà phải cần để cho Lâu Bản Vĩ đi vào luân hồi trong thế giới bên ngoài vũ trụ, còn cần phải trải qua tam kiếp chín nạn.
Ngày trước Lâu Bản Vĩ vì Dịch Phong, không tiếc từ bỏ cơ thể của bản thân.
Vì thế bây giờ vì tái tạo lại có thể đưa Lâu Bản Vĩ đi vào luân hồi, người làm huynh đệ là Dịch Phong, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Vì để cho huynh đệ an tâm luân hồi, ba kiếp chín nạn này, theo lý nên là do hắn gánh chịu.