Thời gian như nước, thời gian thấm thoắt.
Từng ngày mặt trời lên mặt trời lặn cứ trôi qua như thế.
Dịch Phong cũng không sốt ruột.
Hắn đi đến dưới chân núi trong thôn cách đó không xa, khai hoang một mảnh đất.
Hắn hao tốn rất nhiều thời gian, dựa theo hình dáng trong ký ức, dựng một tòa tiểu viện ngói xanh tường trắng.
Trong tiểu viện bàn, ghế dựa, thậm chí là ly, bát đũa đều là do chính tay Dịch Phong chế tạo.
Dịch Phong còn khai khẩn một mảnh ruộng đồng ở phía sau tiểu viện.
Hắn ở bên trong mảnh ruộng đó trồng rất nhiều rau quả và trái cây, đều là loại mà Bạch Phiêu Phiêu thích ăn.
Làm những chuyện này có thể khiến cho Dịch Phong cảm thấy phong phú cuộc sống, cũng có thể làm dịu đi lo nghĩ do chờ đợi tạo thành, bù đắp sự thua thiệt cho Bạch Phiêu Phiêu.
Hắn lấy nhung nhớ hóa thành hành động, muốn khiến cho người mình yêu cảm nhận được cảm giác ấm áp vào thời khắc quay trở về nhà, quay trở lại cuộc sống hạnh phúc trước kia.
Đây là cuộc sống vô cùng bình thường, không khác quá nhiều so với thời gian trước kia.
Dịch Phong chôn rượu ở ngay trong viện, đột nhiên trong lòng có cảm ứng.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một vị nữ tử khí chất siêu nhiên, gót sen uyển chuyển đi về phía khu nhà nhỏ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, giống như có ngàn vạn lời nói muốn thổ lộ với hai bên, nhưng hốc mắt lại chỉ đều là đỏ lên.
Dịch Phong bước nhanh ra khỏi tiểu viện, chạy về phía bộ dáng mình nhớ nhung đã lâu.
Hình như Bạch Phiêu Phiêu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng xuất thần nhìn Dịch Phong.
Nàng giống như là đang xác nhận cảnh tượng trước mắt cũng không phải là ảo ảnh trong mơ, dường như là bị kinh hỉ làm cho choáng váng đầu óc, chỉ kinh ngạc đứng tại chỗ.
Không đợi Bạch Phiêu Phiêu đưa ra bất kỳ phản ứng nào, Dịch Phong đã đi đến trước người của nàng, đưa tay ôm chầm nàng vào lồng ngực.
Bạch Phiêu Phiêu ngẩn ra chốc lát, cảm nhận được khí tức trong lồng ngực của Dịch Phong, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Nàng như khóc như nói, nói: “Phu quân…”
Khi hai chữ này nói ra miệng, Bạch Phiêu Phiêu chỉ cảm thấy trái tim mình như ngừng lại, chóp mũi chua chua, khó kìm chế được mà lệ rơi lã chã.
Nước mắt làm tầm mắt của nàng mơ hồ, khiến cho nàng không nói nổi một lời nào.
Dịch Phong ôm chầm lấy người con gái mà mình yêu thương.
Cảm nhận được tâm tình phức tạp kia của Bạch Phiêu Phiêu, trái tim Dịch Phong như bị đao cắt.
Hắn ôn như nói: “Phiêu Phiêu, ta rất nhớ nàng. Thời gian này để nàng chịu ủy khuất, để cho nàng lo lắng rồi, ta sẽ bù đắp cho nàng thật tốt.”
Bạch Phiêu Phiêu ở trong lòng Dịch Phong nức nở khóc, giống như một con chim nhỏ bị thương nhưng lại không biết phải làm sao.
Cho Bạch Phiêu Phiêu là thê tử và đạo lữ duy nhất của Dịch Phong, nàng và Dịch Phong có rất nhiều liên hệ. Năm đó, vì để tránh cho hồng Nguyệt Chí Tôn thông qua nhân quả thăm dò được thế giới Dịch Phong luyện hóa.
Gần như tất cả những người có quan hệ mật thiết với Dịch Phong, đều lần nữa đi vào luân hồi.
Đây là để mê hoặc làm mờ tầm mắt của Hồng Nguyệt Chí Tôn, ẩn giấu thân thận và tất cả mối liên hệ của Dịch Phong.
Bây giờ, Hồng Nguyệt Chí Tôn đã bị tiêu diệt, Bạch Phiêu Phiêu đã thông qua không gian ảo thức tỉnh lần nữa, cuối cùng bọn họ cũng có thể quay trở về bên nhau.
Dịch Phong ôn nhu nói: “Không sao rồi, sau này chúng ta có thể mỗi ngày ở bên cạnh nhau.”
Bạch Phiêu Phiêu gật đầu, ôm chặt lấy Dịch Phong.
Nàng có ngàn vạn lời nói muốn kể rõ với Dịch Phong, nói ra sự ủy khuất của nàng, nói nàng cho dù đã đi vào luân hồi nhưng vẫn như trước không xóa được nhớ nhung, nói ra sự vui vẻ của nàng khi được quay trở về.
Nhưng khi tất cả mọi thứ đến, nàng lại chỉ ôm chặt lấy Dịch Phong.
Dịch Phong khẽ vuốt ve tấm lấm ngọc của cô gái mình yêu, an ủi để nàng dần dần bình tĩnh trở lại.
Hắn ở bên tai Bạch Phiêu Phiêu nói ra sự nhớ nhung của mình đối với nàng, vẽ chân dung, nặn tượng đất cho nàng.
Hắn cưng chiêu hôn lên môi lên trán của Bạch Phiêu Phiêu, vuốt ve khuôn mặt mềm mại xinh đẹp của nàng, hôn lên gương mặt ửng đỏ, cánh môi mềm mại của nàng.
Mùi thơm U Lan ngan ngát kia khiến Dịch Phong say mê, một loại cảm giác đánh mất rồi lại có được khiến Dịch Phong vô cùng thỏa mãn.
Hai người cứ như thế ôm lấy đối phương, cảm nhận được khí tức xa lạ mà quen thuộc kia của đối phương, cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của người kia.
Giờ khắc này.
Ánh sáng mặt trời không có nóng, gió không còn xôn xao, chim cũng không ồn ào.
Tất cả giống như không có gì thay đổi, lại phảng phất như thay đổi trở nên càng tốt đẹp hơn.
Thời gian dần dần trôi qua.
Cuộc sống trong tiểu viện, an bình mà tốt đẹp.
Dưới bàn tay sửa soạn của Bạch Phiêu Phiêu, tiểu viện thay đổi trở nên phồn hoa như gấm, mỹ lệ và thanh u.