Chỉ thấy tân khách nối liền không dứt đi vào.
Ngày bình thường Tư Đồ Thái Lễ ăn nói hành động có quy củ, hôm nay cũng cười vô cùng rực rỡ.
Thương Thắng cũng là nét mặt vui cười như hoa, trước khi mọi người đi vào phủ, vẫn luôn nói một vài lời nói may mắn.
Ví dụ như sớm sinh quý tử, vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hòa hợp, loan phượng trình tường, tương cứu trong lúc hoạn nạn, và các loại lời nói khác…
Những lời may mắn này khiến cho Thương Thắng cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Hắn nghĩ đến Thanh Y kiều diễm của mình, trong lòng dần lên từng hồi hạnh phúc và thỏa mãn.
Nhưng vẫn luôn có một vài người không mời mà đến khiến cho người khác đau đầu, muốn tạo ra một vài phiền toái cho việc vui này.
Đúng vào lúc này.
Một người thanh niên thân mặc cẩm bào, bước chân hùng hùng hổ hổ không quan tâm ai khác đi đến.
Dáng vẻ người này xấu xí, một mặt vênh lên hất hàm sai khiến bộ dáng ngạo mạn.
Sau lưng hắn có hai vị cao thủ khí tức rất mạnh đi theo.
Tất cả ba người bọn họ đều hông đeo phác đao, nhìn cũng không có vẻ gì là đến chúc mừng chuyện vui.
Người thanh niên dùng ánh mắt cực kỳ không tốt, nhìn Thương Thắng từ trên xuống dưới.
Tiếp đó, hắn ta cả mặt cười khẩy khinh thường nhìn Tư Đồ Thái Lễ.
“Nha, Tư Đồ lão gia, có việc vui đây. Chúc các ngươi mỗi ngay đều như ngày hôm nay, tháng nào cũng như ngày hôm nay!”
Không đợi Tư Đồ Thái Lễ trả lời, người thanh niên đã giễu cợt nói: “Có điều quả nhiên Tư Đồ gia các ngươi cánh cứng cáp rồi, dám xem lời nói của Vô Thánh Sơn ta như gió thổi bên tai.”
“Vậy thì cũng đừng trách chúng ta không mời mà đến, trợ hứng cho việc vui của các ngươi, để cho các ngươi náo nhiệt một chút. Ha ha ha…”
Người thanh niên cười đến vô cùng cuồng vọng.
Hai vị cao thủ ở sau lưng hắn ta bước một bước nhỏ về phía trước, mơ hồ bảo vệ người thanh niên ở sau lưng.
Thương Thắng nhìn ra đối phương đến đây không có ý tốt, lập tức thu lại ý cười.
Vô Thánh Sơn mà một đỉnh núi bên ngoài Hoa Thành mấy chục dặm.
Nơi đó địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, vì thế dần dần trở thành hang ổ tụ tập của giặc cỏ, sơn phỉ.
Hơn trăm năm trước, một vài tu sĩ phạm tội lạnh nạn đến ngọn núi này.
Bọn họ dựa vào chiến lực cao cường của bản thân mình, rất nhanh đã chiếm núi xưng vương, hợp nhất những tên giặc cỏ này, sáng lập ra tông môn.
Bắt đầu từ lúc đó.
Chỉ cần là áp tiêu của Hoa Thành, thì phải dựa vào phong cách làm việc của Vô Thánh Sơn, đi ngang qua đều phải để lại một chút tiền mua đường đi.
Mà tông chủ Vô Thánh Sơn cũng không phải loại người hời hợt.
Hắn ta vốn là người phản bội tông môn trốn đi, tầm mắt, thực lực, tầm nhìn đều so với những tên giặc cướp kia mạnh hơn nhiều.
Hắn ta tự xưng danh môn chính phái, trợ giúp quan phủ vây quét giặc cướp, còn thường xuyên tổ chức đệ tử ở trong môn phái đi làm việc thiện tích đức, có được một phần yêu quý của bách tính Hoa Thành.
Nhưng trong bóng tối bọn họ lại âm thầm làm công việc của cường đạo, tạo thành hình tượng hoàn tương phản với hình tượng trong lòng bách tính, quan phủ.
Đám tiểu thương của Hoa Thanh chịu thiệt của Vô Thánh Sơn đã lâu, nhưng lại không cách nào diệt trừ được tệ nạn kéo dài lâu ngày này, chỉ có thể làm thịt cá để mặc cho bọn họ chém giết.
Đúng lúc Thương Thắng đang chuẩn bị đi lên trước lý luận, nhạc phụ Tư Đồ Thái lễ xuất hiện đúng lúc.
Tư Đồ Thái Lễ đi lên phía trước một bước, ngăn Thương Thắng ở phía sau lưng.
Tư Đồ Thái Lễ mặt trầm như nước, nhìn ra được lúc này ông ta đang vô cùng tức giận.
“Lời này của Trần thiếu chủ là có ý gì, phủ Tư Đồ chúng ta chưa bao giờ thiếu đi cung phụng, hôm này là ngày đại hỉ của phủ Tư Đồ ta, xin Trần thiếu chủ tự trọng.”
Thân là gia chủ Tư Đồ gia, Tư Đồ Thái Lễ nhất định cần phải lấy ra uy nghiêm của mình.
Loại ngày vui này, nếu như Vô Thánh Sơn dám gây chuyện ở Tư Đồ gia, vậy thì Tư Đồ Thái Lễ cũng không quan tâm được nhiều như thế, nhất định phải cá chết lưới rách với bọn họ.
Đơn thuần luận thực lực, Vô Thánh Sơn đúng là mạnh hơn so với Tư Đồ gia.
Nhưng Tư Đồ gia cơ nghiệp thâm hậu ở Hoa Thành, có mấy đại gia tộc giao hảo với bọn họ.
Những đai gia tộc này cũng đã chất chứa oán hận từ lâu đối với Vô Thánh Sơn.
Nếu như Vô Thánh Sơn thật sự chọc vào Tư Đồ Thái Lễ, ông ta chắc chắn sẽ thuyết phục những đại gia tộc khác liên thủ, cùng chống lại Vô Thánh Sơn.
“Nha, tâm tình của Tư Đồ gia chủ có chút kích động, chẳng phải là ta đang đến tham gia hôn lễ sao? Đây là lễ vật của tại hạ, mời Tư Đồ gia chủ cất kỹ.”
Trần Đại Hải nói xong, trực tiếp lấy phác đao ở trên người, ném đến trên tay Tư Đồ Thái Lễ.
“Ngươi!” Tư Đồ Thái Lễ tức đến khó thở nói.
“Nhạc phụ đại nhân, bọn họ chính là đến quấy rối…”