Nàng ở trên đường đi giống như là thị nữ vậy, ôm lấy trường kiếm từ đầu đến cuối đi theo Dịch Phong.
Bọn họ xuyên qua đường phó ngõ hẻm, đi về phía tiểu viện.
Dọc đường cư dân gặp được đều là người phàm.
Tuy trấn nhỏ bị bóng tối bao trùm, nhưng cư dân trên trấn nhìn có vẻ vẫn an cư lạc nghiệp như trước.
Dường như bọn họ cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn.
Dịch Phong ngẩng đầu nhìn một chút, lộ ra nụ cười thản nhiên.
Vân Yêu Yêu thấy thế, ôn nhu nói: “Mảnh khu vực này được một trận pháp bao trùm, vì thế cư dân vạn dặm trong trận pháp có thể không chịu ảnh hưởng quá lớn. Có lẽ là do tông môn ở gần đây bố trí.”
Dịch Phong nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Tiếp đó, hai người đi đến trong tiểu viện, tạm thời thu dọn.
Thuận theo Dịch Phong đến nơi này, hoa cỏ đã khô héo ở trong viện lại lần nữa phơi phới sức sống.
Bên trên cây khô sinh ra chồi non, trên đóa hoa kết ra nụ hoa.
Thời điểm hai người đến vô cùng yên lặng.
Tuy sớm đã không cần ăn, nhưng mỗi ngày Vân Yêu Yêu đều sẽ làm chút ít món ăn cho Dịch Phong ăn.
Trong lúc rảnh rỗi, Dịch Phong cũng sẽ tự mình xuống bếp, so đấu một chút trù nghệ với Vân Yêu Yêu.
Có thể chính miệng được ăn mỹ thực do Dịch Phong nấu, đương nhiên trong lòng Vân Yêu Yêu vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng nàng cũng chỉ là cười nhẹ một tiếng, mà không hề biểu lộ gì ra ngoài.
Một ngày này.
Khi Vân Yêu Yêu đang muốn đi ra ngoài mua chút đồ ăn, Dịch Phong gọi nàng lại.
“Yêu Yêu, mua chút ít bút mực giấy nghiên về đây.”
Vân Yêu Yêu ôn nhu trả lời vâng.
Sau một lúc lâu, Vân yêu Yêu mua về một chút đồ ăn thịt cá cùng bút mực giấy nghiên.
Dịch Phong trải rộng giấy tuyên lên bàn đá ở trong tiểu viện.
Vân Yêu Yêu thì ở bên cạnh hắn mài mực.
Dịch Phong suy nghĩ chốc lát, tiếp đó nhấc bút.
Đầu bút lông như du long vậy, xẹt qua trên mặt giấy tuyên, giống như nước chảy mây trôi một mạch mà thành.
“Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá, bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân.”
Nét chữ Dịch Phong cứng cáp đanh thép, như tranh sắt ngân câu.
Hắn nhìn bức tranh bản thân mình vẽ, còn coi như là có chút vừa ý.
Hắn không ngẩng đầu, vẫn chỉ như trước nhìn chằm chằm hai câu thơ này, hờ hững hỏi: “Ngươi cảm thấy ta viết như thế nào?”
Vân Yêu Yêu thưởng thức nét chữ khỏe mạnh thoải mái, nhẹ nhàng tiếp thu nói: “Chủ nhân viết, đương nhiên là cực tốt.”
“Bây giờ đảo Ám Ảnh vẫn còn đang chiến đấu, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết đi. Trăng máu trên bầu trời vẫn còn, lẽ nào ngươi không tò mò, không muốn biết vì sao ta vẫn còn có thể ở nơi này nhàn nhạt thoải mái viết chữ sao?”
Dịch Phong nhìn về phía Vân Yêu Yêu, bình tĩnh hỏi.
Sắc mặt Vân Yêu Yêu không có một gợn sóng, “Không cần biết chủ nhân làm cái gì, làm thế nào, nhất định đều có lý do của ngài.”
Trong lòng Vân Yêu Yêu không phải không có nghi hoặc, nhưng nàng tin tưởng Dịch Phong.
Dịch Phong không nói, đương nhiên nàng sẽ không hỏi nhiều.
Nàng chỉ cần ở bên người Dịch Phong là được rồi.
Nàng cho rằng chủ nhân nhất định có thể giải quyết tất cả các vấn đề khó.
Dịch Phong cười nhẹ một tiếng, cũng không quá để ý sự bình tĩnh của Vân Yêu Yêu.
“Đi chuẩn bị đồ ăn đi, hôm nay ngươi chuẩn bị làm một chút gì?”
“Thịt kho tàu còn có hoành thánh.”
“Ừm, sau này ngươi cùng đừng cứ đeo thanh kiếm kia ở sau lưng, như thế đi ra ngoài dễ hù dọa người ta, ăn mặc bình thường một chút.”
“Vâng chủ nhân, ngài còn có gì dặn dò nữa không?”
“Không còn nữa, ngươi mau đi đi.”
Vân Yêu Yêu nhu thuận gật đầu một cái, vặn vẹo vòng eo thon, đi vào trong phòng bếp.
Nàng giống như một con phượng hoàng quý khí vậy, ở trong phòng bếp hiện ra vô cùng không hợp.
Nhưng động tác nàng làm đồ ăn vẫn hết sức nhanh chóng.
Có thể nấu ăn cho Dịch Phong, trong lòng Vân Yêu Yêu vô cùng vinh hạnh.
Nàng vĩnh viễn không thể quên được, bản thân mình đã chết thảm hại như thế nào, là vị này đã kéo nàng, đồng thời hướng đường đi cho nàng, nàng mới đi được đến đỉnh phong vô thượng.
Nhưng nàng cũng chưa từng biểu lộ ý nghĩ của mình.
Nàng chỉ coi bản thân mình như người hầu của Dịch Phong.
Trong phòng bếp, khói bếp lượn lờ bay lên.
Sau khi Dịch Phong viết thêm mấy chữ, thì thu dọn bàn đá, rồi cũng đi vào phòng bếp giúp đỡ Vân Yêu Yêu nấu cơm.
Đồ Vân Yêu Yêu mua về đều là thịt.
Bởi vì nguyên nhân trăng máu, rau tươi trên tiểu trên đã vô cùng hiếm có, vì thế Vân Yêu Yêu cũng không mua được.
Dịch Phong cũng không quan tâm, hắn làm một món sườn xào chua ngọt.
Sau khi một hồi bận rộn.
Vân Yêu Yêu cầm một bát thịt kho tàu, một bát sườn xào chua ngọt, hai bát hoành thánh bưng ra, đặt ở trên bàn đá.
Tiếp đó Vân Yêu Yêu chuẩn bị xong bát đũa, rồi rửa nồi, sau đó mới đi đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống.