Cuối cùng.
Giờ khắc này cũng đã đến.
Dịch Phong chậm rãi bước chân đi ra, đi ra đến cửa chính của Linh Lung Các.
Trong lúc hắn đi, bầu không khí xung quanh hắn phảng phất như đang đổ nát vậy.
Thời gian và không gian quanh người hắn sụp xuống, tiếp đó lại được xây dựng lại.
Khí thế vô cùng vô tận và ba động kỳ dị, khiến cho hắn nhìn có vẻ giống như trích tên.
Bên ngoài Linh Lung Các.
Đôi mắt đẹp của Cửu Thiên Kiếm Cơ Vân Yêu Yêu lóe lên vẻ thích thú và kích động.
Quản lý ngồi trên xe lăn, điếu thuốc trong tay bị chấn động cho rơi xuống đất.
Vô số người trong Linh Lung Các chen chúc đi đến.
Trong nháy mắt, trước cửa Linh Lung Các bị dòng người vây kín dày đặc, con kiến cũng không lọt vào được.
Mọi người ánh mắt cuồng nhiệt, tất cả bọn họ đều cung kính nhìn về phía người thanh niên ở trước mắt, quỳ xuống đất dập đầu nghênh đón.
Dịch Phong chỉ nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh reo hò giống như sấm sét.
“Chúc mừng Chí Tôn trở về!”
“Chúc mừng Chí Tôn trở về!”
…
Dịch Phong giương mắt nhìn lại.
Trên mặt đất, trên bầu trời. Trong tinh không.
Bóng người dày đặc giống như châu chấu đậu, cùng nhau quỳ rạp trên mặt đất.
Bọn họ có người vui đến phát khóc, có người kích động đến hôn mê, trong miệng không ngừng rèo hò.
Âm thanh hoan hô giống như sóng triều, quét sạch vạn dăm, dọa cho đủ loại động vật trốn đi.
Dịch Phong nhìn đám người dày đặc này, lộ ra một nụ cười ấm áp.
Chỉ thấy bàn tay hắn hơi đưa lên, tất cả mọi người đang quỳ sát, bị một cỗ năng lượng ôn hòa mà đanh thép đỡ đứng dậy.
Dịch Phong nhìn khắp bốn phía, nhẹ nhàng nói: “Những năm này mọi người vất vả rồi.”
Âm thanh hắn nói chuyện vô cùng nhu hòa, giống như gió mát thổi qua, truyền vào trong đầu mọi người.
Dịch Phong được sủng mà sợ hãi, lần lượt đứng vậy lại ngay phía trước Dịch Phong.
Âm thanh vang vọng cùng hau truyền ra.
“Nguyện làm trâu làm ngựa ra sức vì Chí Tôn, chúng ta muôn lần chết cũng không từ!”
“Nguyện làm trâu làm ngựa ra sức vì Chí Tôn, chúng ta muôn lần chết cũng không từ!”
…
Tiếng ho to lớn vang vọng bên trong vạn dặm đất trời, giống như thiên lôi cuồn cuộn, chấn động thiên địa.
Giờ phút này.
Quanh người Dịch Phong không có một chút năng lượng ba động nào.
Nhìn hắn giống như chỉ là một người phàm bình thường, nhưng lại là đã đứng ở đỉnh của chúng sinh.
Nghe thấy lời nói của mọi người, mặt Dịch Phong lộ vẻ vui mừng.
Hắn liếc nhìn Vân Yêu Yêu bình tĩnh nói: “Yêu Yêu, ngươi đi theo ta đi.”
Vân Yêu Yêu lớn tiếng lĩnh mệnh.
Tiếp đó, Dịch Phong nhìn về phía mọi người nói: “Các vị thuộc Linh Lung Các, mọi người về nhà trước đi!”
Trên mặt mọi người lại lần nữa lộ vẻ kinh hỉ, âm thanh cảm ơn tràn ngập đất trời vang vọng.
Tuy nói bọn họ có thể vì Chí Tôn dũng cảm không sợ chết, nhưng bọn họ vẫn như trước nhớ nhưng quê hương.
Dù sao, ở trong lòng mọi người, nhà mãi mãi là nơi ấm áp nhất.
Bọn họ ở phương thế giới này đã đợi không biết bao nhiêu năm, nỗi nhớ đối với quê hương, người thân càng ngày càng tăng.
Bây giờ Chí Tôn tỉnh lại, cuối cùng bọn họ cũng có thể an tầm về nhà.
Dịch Phong cũng cảm nhận được cảm giác nhớ nhà của bọn họ.
Hắn không hề hai lời, chỉ là tâm niệm vừa động.
Đã đưa tất cả mọi người của Linh Lung Các, toàn bộ kéo vào một thế giới mới.
Thế giới này chính là thế giới bên trong thức hải của Dịch Phong.
Rõ ràng, phần lớn người của Linh Lung Các, đều là sinh mệnh bên trong thế giới thức hải của Dịch Phong.
Trong đất trời rộng lớn mà huyên náo, bất ngờ yên tĩnh trở lại.
Dịch Phong tiện tay vung lên, một cỗ năng lượng bao trùm lên người Vân Yêu Yêu.
Tiếp đó, hắn bước ra một bước, đã lập tức rời khỏi hành tinh nhỏ này.
Tiếp đó bọn họ rời đi.
Tinh cầu này cũng chậm rãi tiêu tán ở trong tinh không, phảng phất cho đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.
Một khắc sau.
Dịch Phong và Vân Yêu Yêu xuất hiện trong một trấn nhỏ.
Tòa trấn nhỏ này cũng không lớn, nhưng lại vô cùng náo nhiệt.
Bóng tối bao trùm mặt đất, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự yên bình của trấn nhỏ.
Dịch Phong nhìn Vân Yêu Yêu mặt một bộ nghê thường vũ y, hờ hững nói: “Ngươi đi thuê giúp ta một căn phòng ở trên trấn.”
“Tuân mệnh, Chí Tôn.”
Hiệu suất làm việc của Vân Yêu Yêu cực cao, rất nhanh đã tìm được một tiểu viện bỏ trống.
Viện tử này vô cùng lịch sự tao nhã.
Nó tổng cộng có hai gian sương phòng ở phía đông và phía tây, một gian phòng bếp, trong viện trồng đủ loại hoa cỏ.
Có điều hoa cỏ đều đã khô héo.
Rõ ràng tiểu viện này đã rất lâu không có người ở.
Nhưng chủ nhân của tiểu viện thường xuyên trở lại viện tử dọn dẹp.
Vì thể tiểu viện cũng có chút chỉnh tề, có thể trực tiếp xách đồ vào ở.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi tất cả, Vân Yêu Yêu đi đến cửa trấn tìm Dịch Phong.