Dịch Phong căng thẳng chờ đợi, chờ mong người áo đen thay đổi biến hóa.
Chỉ thấy ánh sáng màu vàng dần dần dung nhập vào trong khô lâu, khô lâu kiêu ngạo hiện ra một vòng ánh sáng màu vàng khó mà nhận ra.
Đúng vào một khắc này.
Khô lâu kiêu ngạo phảng phất như được độ lên tầng tầng màu sơn ánh vàng.
Tiếp đó hỏa diễm màu xanh lam chậm rãi thu lại vào bên trong khô lâu kiêu ngạo, dường như khô lâu đang sinh ra từng chút từng chút biến hóa tốt hơn.
“Tạch tạch tạch!”
Khô lâu chậm rãi vặn vẹo cái cổ, phát ra tiếng giòn vang.
Đầu tiên bộ khô lâu cứng ngắc quẹo đầu sang trái, sau đó lại nhìn về phía bên phải.
Trong hốc mắt đen ngòm của bộ khô lâu không có bất kỳ thần thái nào, chỉ chậm chạp nhìn xung quanh, giống như vô cùng mê mang.
Dịch Phong thấy thế, lập tức vô cùng vui mừng, thậm chí vui mừng đến phát khóc.
Thành công rồi!
Bí pháp của người áo đen đúng thật có hiệu lực!
Đối với Dịch Phong mà nói, điều này đúng thật là chuyện vui lớn bằng trời.
Giống như người chết chìm túm lấy được tấm gỗ nổi, giống như người đi trong hoang mạc tìm được nguồn nước.
Trong lòng Dịch Phong có hàng ngàn hàng vạn lời nói, nhưng lúc này chỉ hợp thành được hai chữ tự nhiên giản dị.
“Huynh đệ!”
Dịch Phong kinh hỉ nghẹn ngào hô to.
Nhưng nhìn thấy trạng thái của khô lâu lúc này, nét mắt của hắn lại lần nữa thay đổi trở nên nghiêm trọng.
Dịch Phong quả quyết bỏ qua đủ loại tạp niệm trong lòng, lo lắng hỏi: “Huynh đệ, bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào?”
Ai ngờ được khô lâu dùng con ngươi trống rỗng kia sững sờ nhìn chằm chằm Dịch Phong.
Hàm trên hàm dưới của bộ khô lâu hơi há ra, hình như muốn nói chuyện, nhưng lại chỉ phát ra âm thanh khàn giọng y y nha nha.
Dịch Phong rất lo lắng, hắn bước lên phía trước đỡ khô lâu đứng dậy.
Chỉ thấy hình như thân hình bộ xương khô này trở nên thấp bé hơn, không cao lớn giống như người áo đen.
Lúc này Dịch Phong đã không hề quan tâm những thứ này.
Hắn chỉ cầm người áo đen có thể tiếp tục còn sống, không cần biết là dùng phương thức như thế nào!
“Chủ nhân, a ba a ba a ba…”
Khô lâu mở rộng miệng, chậm rãi nói ra mấy chữ này, trong mắt chầm chậm sáng lên ánh sáng màu đỏ.
Sức sống và sinh cơ của bộ khô lâu đang âm thầm vận chuyển, thông suốt khắp bộ hài cốt.
Dịch Phong lại một lần nữa vui đến phát khóc, lập tức bi thương trong lòng giảm đi không ít.
Hắn cảm nhận được sự sống của bộ khô lâu.
Hắn ôm chầm lấy bộ khô lâu kiêu ngạo, nặng nề nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ tìm thân thể về cho ngươi, để cho ngươi khôi phục trở lại như ban đầu!”
“Cảm ơn… cảm ơn… chủ nhân.” Khô lâu chậm rãi nói ra mấy chữ.
Bộ khô lâu bị Dịch Phong ôm chặt, nhưng khi hắn ta chậm rãi đưa tay của mình lên, đánh giá thể xác khô lâu của mình, lại lộ ra vô cùng mờ mịt luống cuống.
“Đầu tiên người đi vào không gian trong thức hải của ta trước, điều tức thật tốt một lát!”
“Tuân lệnh… chủ nhân.”
Dịch Phong hút khô lâu vào không gian trong thức hải của mình.
Trong đầu hắn lại tăng thêm một đạo ánh sáng màu trắng, ở ngay giữa ánh sáng màu lục và ánh sáng màu nâu.
Còn chưa đợi Dịch Phong đi xem xét tin tức của ánh sáng màu trắng này.
Đột nhiên Dịch Phong bất ngờ phát hiện, không gian trong thức hải của mình, đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Một mảnh không gian này đang dùng một loại tốc độ khó có thể tin, kịch liệt mở rộng thêm.
Lục địa hải dương, núi non sông ngòi thuận theo loại mở rộng này, xuất hiện ở trong không gian, róc rách chảy xuôi.
Quy tắc của cả vùng không gian, giống như đang bị sức mạnh huyền diệu nào đó bổ sung vào.
Mảnh thế giới này đang từng bước thay đổi trở nên hoàn chỉnh, biến thành sông núi lộng lẫy, dồi dào nồng đậm sức sống.
Điều này vẫn còn chưa kết thúc.
“Phanh phanh phanh.”
Âm thanh bùng nổ vang vọng ở bên trong thức hải của Dịch Phong, vang vọng bên tai hắn.
Bên ngoài mảnh đất trời này, thế mà lại xuất hiện mặt trời mặt trăng cùng với biển sao.
Thái Dương Tinh, Thái âm Tinh, đủ loại ngôi sao chậm rãi xuất hiện, phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng khắp nơi.
Toàn bộ không gian thức hải thôi diễn thành một tinh cầu.
Mà bên ngoài khối tinh cầu này, còn có trời sao rộng lớn vô cùng vô tận.
Giờ khắc này.
Trong lòng Dịch Phong có cảm giác.
Lập tức hắn ngồi xếp bằng ngồi xuống lơ lửng, tiến vào trong trạng thái ngộ đạo.
Dịch Phong chỉ cảm thấy quanh người bị bao khỏa một loại vòng sức mạnh pháp tắc không nhìn thấy không sờ được.
Loại năng lượng điên cuồng này đang lưu chuyển quanh người hắn, khiến hắn phảng phất như là vạn pháp bất xâm.
Thời khắc này, dường như Dịch Phong chỉ cần đưa tay là có thể phá diệt mảnh hỗn độn này.
Sức sồng nồng đậm tràn ngập tứ chi bách hài của hắn, Dịch Phong giống như cây khô gặp mùa xuân, giống như nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa. Năng lượng trong cơ thể hắn đang dùng một loại tốc độ khó có thể tin, điên cuồng phát sinh.