Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2367 - Quá khứ ngày trước 2




Huynh đệ bốn người ở trong mảnh thế giới hỗn độn này lật đi lật lại, không ngừng tiêu hao khí thể của bản thân.

“Cóc, ngươi nghỉ ngươi một chút, đổi cho ta đánh!” Dịch Phong nói.

“Ừm.” Con cóc đã có chút mệt mỏi.

Bốn huynh đệ không ngừng gặp phải ảo ảnh và tâm ma, không ngừng chống đỡ vòng bảo vệ, tâm linh và thân thể vẫn luôn đang chịu đựng hai tầng hủy hoại.

“Đại ca, huynh nghỉ ngơi một chút, để cho ta đánh!” Con ốc sên nói.

Bốn người huynh đệ cứ như thế giúp đỡ lẫn nhau, lấy ra hết thủ đoạn tìm kiếm trận nhãn.

Bọn họ hoặc tấn công, hoặc sử dụng pháp bảo tra xét, nhưng vẫn luôn không tìm được đầu mối của trận nhãn và cửa sinh.

Bọn họ làm hết tất cả, phảng phất như đều là uổng phí sức lực, tất cả đều không làm nên được chuyện gì.

Mà tòa đại trận này lại liên tục hấp thu sức mạnh của bọn họ, cũng âm thầm lớn mạnh.

Trong không gian thời gian trôi qua cũng không có quy luật, không biết đã trôi qua bao lâu…

Hình như đã là một năm.

Cũng có khả năng là mười năm.

Trạng thái của bốn người huynh đệ từng bước xuống dốc, bốn người đều lộ ra vô cùng mỏi mệt.

Nhưng tra tấn kéo dài không hề giảm ngược lại còn tăng lên.

Trong lúc mê mê mang mang.

Trước mắt Dịch Phong hiện lên sơn thôn nhỏ kia.

Thôn trang yên bình an lành, chim hót hoa nở.

Đây là một buổi trưa đầy ánh nắng tươi sáng.

Dịch Phong vẫn giống như ngày trước, bị đám trẻ con gọi là A Ngốc.

Sau lưng hắn gánh củi vừa mới chặt, bước đi về phía nhà của mình.

Phía xa, hắn nhìn thấy một nữ tử tay áo bồng bềnh, đang yên lặng đứng ở cửa tiểu viện mong mỏi và trông mong, chờ đợi hắn trở về.

Nữ tử nhìn thấy Dịch Phong trở về, trong đôi mắt đẹp lóe ra ánh sáng.

Khuôn mặt nàng giãn ra nụ cười, nụ cười kia phảng phất giống như trăm hoa đua nở.

Trong lòng Dịch Phong sinh ra vui vẻ, đồng thời cũng hiện lên chua xót vô tận.

Vì sao, vì sao bản thân hắn nhìn thấy người dùng tình cảm chân thành đối với hắn, mà hắn lại thương tâm như thế?

Dịch Phong không rõ, hắn cũng không muốn làm rõ, chỉ muốn nhanh chóng đi về phía trước, ôm người mình yêu vào trong ngực.

Nhưng đột nhiên bên tai hắn lại truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của các huynh đệ.

“Đại ca, đây là ảo ảnh, mau chóng tỉnh lại!”

“Bắt lấy huynh ấy, đừng để huynh ấy lao ra!”

“Đánh cho huynh ấy một cái tát, thức tỉnh huynh ấy!”

Mấy người huynh đệ ôm lấy Dịch Phong, cuồng loạn gào thét ở bên tai.

Dịch Phong lâm vào hoang mang, chỉ thấy cảnh vật xung quanh bất ngờ thay đổi trở nên hoang vu, sau đó lờ mờ.

Nữ tử hắn yêu thương chậm rãi ngưng tụ thành một bước tượng đá, sau không còn tiếng động gì nữa.

“Không!”

Dịch Phong muốn đưa tay tóm lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng, hắn không túm được thứ gì cả.

Đúng vào thời khắc nguy cấp nhất, ba người huynh đệ gắt gao ôm lấy hắn.

Loại tình huống này, nếu như Dịch Phong xông ra khỏi vòng bảo vệ, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

Cũng may, cuối cùng Dịch Phong cũng thanh tỉnh lại.

Hốc mắt Dịch Phong đỏ ngầu, một cỗ đắng chát bị hắn nuốt xuống cổ họng.

“Đại ca, huynh không sao chứ?!” Con cóc vội vàng hỏi.

Dịch Phong nhìn ba vị huynh đệ, buồn bã nói: “Ta không sao.”

Hắn khát vọng biết bao tất cả những chuyện vừa rồi đều là sự thật, đáng tiếc đây không phải.

Nhớ tới lúc trước hắn đã hứa hẹn với tượng đá của Bạch Phiêu Phiêu, nói bản thân chẳng mấy chốc sẽ quay trở về đón nàng, Dịch Phong lại lần nữa phấn chấn lên.

“Để mọi người lo lắng rồi, chúng ta suy nghĩ một chút biện pháp, huynh đệ chúng ta đồng lòng sắt thép gì cũng sẽ đứt!” Dịch Phong khích lệ nói.

“Ừm.” Ba người huynh đệ trăm miệng một lời.

Nhìn thấy Dịch Phong tỉnh lại, trong lòng ba huynh đệ cũng đều vô cùng mừng rỡ.

Nhưng bây giờ tình huống đúng là quá xấu.

Trong quá trình vừa rồi, thực lực của bọn họ nhanh chóng giảm xuống.

Không biết qua bao lâu, sắc mặt tất cả bốn huynh đệ đều nặng nề, vô cùng suy yếu.

Dưới hai tầng phá hủy của tâm linh và cơ thể, bọn họ đã từng bước trở nên hấp hối…

Thông qua những ngày qua tìm kiếm, nhóm bốn huynh đệ đã phát hiện ra huyền cơ của trận pháp này.

“Người này thật sự quá ác độc, trận pháp này chỉ có một cửa sống!” Con cóc yếu ớt nói: “Nói cách khác, thời điểm bốn huynh đệ chúng ta chỉ còn lại một người, mới có thể phá vỡ được trận pháp này!”

“Tên kia nói là sự thật, hắn ta muốn xem bốn huynh đệ chúng ta tự giết lẫn nhau, làm hao mòn khí vận của chúng ta.” âm thanh của người áo đen khàn giọng nói.

Rõ ràng, đại trận của tên bóng đen này là dùng để làm hao mòn khí vận, vây chết bốn người huynh đệ ở đây.

Hắn theo sự thôi diễn bên trong, nhìn ra được sự bất phàm của huynh đệ bốn người.

Côn trùng có trăm chân rắn chết vẫn còn nọc độc.

Huynh đệ bốn người đến loại cảnh giới này, lại có đại khí vận bảo vệ, cho dù là trực tiếp giết chết mấy người huynh đệ.