Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2348 - Chó chết từ đâu đến




Dịch Phong bị giam giữ ở trong lòng đất vạn năm không thấy mặt trời, cuối cùng cũng thấy lại được ánh nắng mặt trời.

Hắn không kìm được đi về sơn thôn nhỏ.

Nơi đã từng là sơn thôn nhỏ kia đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ có bức tượng sừng sững không động đậy đứng trên đỉnh núi nhìn về phía xa.

Hắn không khóc.

Thậm chí trên gương mặt kia còn không nhìn ra được bất kỳ biểu cảm nào.

Thậm chí không hề nói qua nửa câu nào sự nhung nhớ của hắn đối với nàng.

Hắn chỉ cắm kiếm ở trong tay sang một bên, yên lặng ngồi xuống dưới bên cạnh tượng đá, lần ngồi xuống này.

Chính là trăm năm.

Trong trăm năm này, hắn nói từng chuyện xảy ra khi mình bắt đầu đi vào Đông Linh hoàng triều…

Giống như hắn không phải đang đối mặt với một tượng đá, mà là một người sống sờ sờ đợi hắn trở lại.

Xuân đi thu tới.

Hắn nói tỉ mỉ không sót một chuyện nào.

Khi hắn dựa vào sự thông minh tài trí của mình, khiến cho Minh Nguyệt hoàng triều có được tình báo quan trọng, trên mặt còn toát ra nụ cười thành công, nhìn có vẻ có mấy phần ngây thơ.

Hắn cũng không hề oán hận Minh Nguyệt hoàng triều.

Đó là lực chọn lúc trước do chính hắn đưa ra.

Mặc dù hắn không biết rõ tình báo bản thân mình có được rốt cuộc có tác dụng gì hay không, nhưng hắn cũng biết, ở giữa Minh Nguyệt hoàng triều và Đông Linh hoàng triều, đúng là đã tránh được chiến tranh bùng nổ.

Dịch Phong còn nói đến lúc trước bản thân mình bị phát hiện như thế nào, thậm chí còn nói đến chuyện lý thú khi còn ở trong lao ngục, có một con chuột nhận huynh đệ với hắn.

Chỉ tiếc, nó chỉ làm được huynh đệ với hắn ba tháng, sau đó khốc liệt chết ở dưới bẫy chuột.

“Nàng xem, mùa xuân lại đến rồi.”

Đứng ở phía xa, núi rừng rậm rạp, trong núi rừng trải rộng hương thơm của mùa xuân, màu xanh biếc dạt dào.

Dịch Phong đứng dậy nhổ bụi cỏ dại ở cách đó không xa, ở bên đó trên chạc cây kinh mọc đầy gai hái xuống một đóa hoa tươi đẹp, rồi kẹp ở bên tai của nàng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng.

“Đúng thật là đẹp.”

Trên mặt của hắn lộ ra nụ cười.

“Đã nói là phải dẫn nàng đi gặp huynh đệ của ta, đã nói là đưa nàng đi nhìn một lượt sông núi thế giới.” Dịch Phong ôn hòa cười nói: “Nếu như nàng không muốn đi, ta sẽ cõng nàng đi…”

Nếu đã như thế.

Trên thế giới này lại nhiều thêm một nam tử cõng tượng đá ở sau lưng.

Hắn đi đến đâu, tương đá sẽ đi đến đó.

Một người một kiếm một tượng, khắp các nơi trên thế giới đều để lại dấu chân của bọn họ.

Một tòa thành trì to lớn bay ra mùi rượu thơm ngát.

Tên là thành Ôn Tửu.

Trong thành người người nấu rượu ngon, thậm chí có một vài cao thủ không ngại xa vạn dặm đến nơi này chỉ vì uống một hớp rượu.

Một nam tử cõng tượng đá sau lưng ngồi xuống ở lầu hai một khách trạm, ở gần cửa sổ nhìn ra ngoài, hoa đào phía xa nở rộ nhìn không sót một cái gì.

Hắn gọi hai bộ bát đũa, hai bầu rượu.

Đối với sự quái dị của hắn, cũng không có người nào đưa ánh mắt nhìn đến.

Ở trong giới tu tiên này, đặc biệt là thành Ôn Tửu, muôn hình muôn vẻ loại người gì cũng có, đã sớm không có ai cảm thấy kinh ngạc.

“Mời khách quan dùng.”

Tiểu nhị bưng rượu cùng với cơm nước lne.

“Đa tạ.”

Dịch Phong gật đầu, nhận lấy rượu, rồi nghiêng về một phía, trong miệng nói…

“Nói thật, ta có chút nhớ bọn họ, cũng không biết cuộc sống của bọn họ như thế nào.”

“Tiểu tử kia, cũng không biết có phải giống như hiện tại không, vẫn còn thích gây chuyện như thế.”

Ai cũng không biết hắn là đang nói với ai, cũng không biết hắn còn muốn nói bao lâu…

“Tiểu tử thối, lá gan của ngươi cũng quá lớn rồi?” Lúc này, lầu dưới trên đường phố truyền đến tiếng ồn ào, cũng không biết là bởi vì chuyện gì, chỉ thấy một đội thành vệ đang áp giải một tên thanh niên, đồng thời trong miệng lên tiếng dạy dỗ: “Thành Ôn Tửu chúng ta, đến bên cạnh tượng nhị đương gia của chúng ta, thế mà lại không để lại mấy từ ca ngợi, ta thấy ngươi là chán sống rồi à?”

“Đi đi đi, đuổi tiểu tử này ra ngoài, vĩnh viễn không cho phép bước chân vào thành Ôn Tửu.”

Dịch Phong nghiêng đầu nhìn.

Tạm thời cho là đang xem náo nhiệt.

Chỉ có điều trong lòng cũng không nhịn được mắng thầm, cái người gọi là nhị đương gia này, cũng thật có chút quá không biết xấu hổ rồi.

Nói ra, ngược lại có mấy phần dáng vẻ của tên kia.

Thu lại suy nghĩ của mình, hắn bưng một chén rượu lên, đụng một cái vào chén rượu ở đối diện.

“Đều nói rượu của thành Ôn Tửu này ngon, nào chúng ta nếm thử hương vị này rốt cuộc là như thế nào.”

Dứt lời.

Rượu trong ly nghiêng đổ xuống.

Nhưng mà.

Vào một khắc rượu xẹt qua cổ họng, đôi mắt Dịch Phong lóe lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn rượu ở trong chén.

Trong lúc kinh ngạc.

Hắn lại rót đầy một ly, lại lần nữa một hơi uống cạn sạch.

Rõ ràng đúng thật là hương vị kia!