Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2347 - Cửa Ám Ảnh




Nói xong, mọi người xuôi theo ánh mắt của Lục Thanh Sơn nhìn lại, nhìn thấy trên kệ tận cùng bên trong nhất, trưng bày mấy chục kiện thần binh.

Chỉ riêng mỗi một binh khí của Phương Tạo Vật đại nhân lấy ra đều là sự tồn tại đỉnh cấp, nhưng mà một hàng binh khí trước mặt kia, vẫn là có một chút thất sắc.

Thật ra hàng thần binh này mọi người đã sớm bị hấp dẫn.

Mẹ nó những những thứ này ngươi lại nói chỉ là tàn thứ phẩm?

“Các vị, chắc là một màn trước mắt, có thể chứng minh những lời ta nói lúc trước không phải nói khoác rồi chứ?” Lỗ Đạt Sênh nhìn vẻ khiếp sợ của mọi người, cười nhẹ nói: “Xin mọi người tin tưởng, chỉ cần thủ vững đảo Ám Ảnh, chờ tiên sinh và các vị đại nhân trở về, cái gọi là ngoại tộc kia, nhất định sẽ sụp đổ.”

“Là kiến thức chúng ta nông cạn.”

Mọi người cả mặt xấu hổ, thở dài hành lễ.

Giờ khắc này, bọn họ mới coi như hoàn toàn tin tưởng những lời nói lúc trước của Lỗ Đạt Sênh.

Mọi người cũng không nhịn được cảm khái, thế mà một mảnh tinh hệ này của bọn họ còn có sự tồn tại như thế, nó cũng khiến cho bọn họ nhìn thấy hi vọng.

Cuối cùng, ngoại tộc bất ngờ xuất hiện kia, giống như là một tòa núi lớn đè ở trên người bọn họ.

Vừa mới đánh tan Ma tộc chưa được bao nhiêu năm, lại xuất hiện một nhóm dị loại thần bí như thế này, thậm chí đến đối phương có nội tình gì bọn họ cũng không biết, làm sao có thể không khiến cho mọi người ưu sầu.

Nhưng nếu như có cao thủ như vậy, chuyện đánh tan ngoại tộc kia, nhất định sẽ có hi vọng.

“Dám hỏi Lục lão, chúng ta có thể lấy một chút bảo vật để đổi lấy một kiện thần binh trong này không?”

Lúc này, một người tinh chủ ngượng ngùng nói: “Đương nhiên, có thể trên người chúng ta cũng không có đồ vật có thể so với những thần binh này, vì thể có thể quý đảo sẽ chịu chút ít thua thiệt. Nhưng xin yên tâm, tiếp theo đây chúng ta nhất định sẽ giúp đỡ các vị trấn thủ đảo Ám Ảnh, chờ đợi vị tiên sinh mà trong miệng mọi người nói kia trở về.”

Lời nói vừa dứt, mọi người có mặt lần lượt đưa ánh mắt căng thẳng nhìn về phía đám người Lục Thanh Sơn.

Nói không muốn là không thể nào.

Loại thần binh tầng bậc này nếu như bọn họ có một kiện, không nói khoa trương chút nào, chiến lực có thể tăng lên gấp mấy lần.

Đối mặt với những ánh mắt mong mỏi và trông chờ này, Lục Thanh Sơn cười nhẹ một tiếng đến gần.

“Làm gì cần phải trao đổi, vốn dĩ chúng ta mở ra nơi này là để báo đáp sự giúp đỡ của các vị.”

Lục Thanh Sơn cười sang sảng nói: “Vì thế đại khái các vị có thể mặc sức lựa chọn binh khí cầm tay cho mình, còn lại mọi người cũng có thể lấy mang về, phân phát cho tinh anh cao thủ các bộ của mọi người.”

Lục Thanh Sơn vừa mới dứt lời, mọi người mở to hai mắt nhìn, nhao nhao lộ ra vẻ kích động.

Loại hành động này, loại cách cục này…

Đã hoàn toàn khiến cho những cao thủ như bọn họ thán phục!

“Chúng ta đa tạ, nhất định sẽ toàn lực trấn thủ đảo Ám Ảnh.”

Trong lúc nhất thời, mọi người phấn chấn truyền ra lời nói trăm miệng một lời.

Mà mấy người Lục Thanh Sơn cũng nhìn nhau cười một tiếng.

Mặc dù bọn họ tự mình đưa ra những thần binh của Dịch Phong và Phương Tạo Vật chế tạo, nhưng mà vì để thủ vững đảo Ám Ảnh tốt hơn, bọn họ tin tưởng cho dù Dịch Phong và Phương Tạo Vật đại nhân có biết, cũng sẽ không quá mức trách tội bọn họ.

Mà có những cao thủ này tiếp viện, lại phối hợp với những thần binh này, tương lai đối mặt với những dị tộc kia tấn công, phòng thủ cũng càng thêm có tự tin hơn.

Thời gian thoáng qua, đã trải qua hai mùa xuân thu.

Sau khi đám người Lục Thanh Sơn mở kho binh khí, tàng kinh các lúc trước Dịch Phong để lại, mấy người Lục Thanh Sơn cũng mở ra một bộ phận nằm bên trong quyền hạn.

Đệ tử tinh anh của các tinh các tông môn các phái, cũng lần lượt được đưa vào trong đó, lĩnh ngộ đại đạo.

Trong lúc nhất thời.

Đủ loại thiên tài nhao nhao vùng dậy, tầng tầng lớp lớp.

Mà các tinh cầu cùng với các môn phái cũng là đoàn kết một mảnh, rất nhiều người càng là lần lượt đưa thủ đoạn không truyền ra ngoài của mình cộng hưởng với mọi người.

Dưới sự dung hợp của nhiều loại thủ đoạn, lại cộng thêm thủ pháp rèn đúc của đám người Diệp Bắc, lại cộng thêm đủ loại trận pháp củng cố, đảo Ám Ảnh xây lên một bức tường cao vạn trượng, bao quanh toàn bộ đảo Ám Ảnh, tạo thành phòng ngự nghiêm ngặt đối với cánh cổng truyền tống treo ở trên không trung kia, trở thành một nơi hiểm yếu chặn lại sự xâm lấn của ngoại tộc.

Từ nay về sau đảo Ám Ảnh được gọi là cửa Ám Ảnh, thanh danh truyền khắp chư thiên các tinh.

Thời gian vạn năm.

Thương hai tang điền, vạn vật thay đổi, đến vương triều chẳng qua cũng chỉ như thế. Đông Linh hoàng triều đã từng không ai so sánh được cũng đi đến xu hướng hủy diệt.