Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 232: Thư Cầm Họa




“Bái kiến Giang Vũ tiền bối, ta đến thử một chút xem!”

Lúc đó, một giọng nói dễ nghe truyền đến, tiếp theo sau đám người liền nhìn thấy một bóng áo trắng đang bay phấp phới ôm đàn đi qua, sau khi nhẹ nhàng cúi người với Giang Vũ, chậm rãi cúi đầu ngồi xuống.

“Há!”

“Thư Cầm Họa, rõ ràng là Thư Cầm Họa!”

“Trời à, tại sao nàng ta cũng đến đây!”

Đám người kia thấy vậy, sôi nổi truyền ra tiếng kinh hô, có không ít tu sĩ lộ ra ánh mắt giống như sài lang hổ báo.

“Vậy mà nữ nhân này lại đến đây, chết tiệt!”

Mà Bành Tiên Nhi và Đệ Ngũ Trường Không, đều lộ ra ánh mắt nghiêm trọng như nhau.

Thư Cầm Họa ơi Thư Cầm Họa, người giống như tên, trình độ ba môn thư pháp, cầm kỹ, họa kỹ của nàng đều có thành tích rất tốt.

Không chỉ như vậy, nàng còn là thế hệ trẻ trong toàn Ninh Sa, người thứ nhất được công nhận, là cao thủ đầu tiên đột phá Võ Tôn lúc còn trẻ.

Ngoài chuyện đó ra, nàng còn là thánh nữ của Ma âm Tông - tông môn số một Ninh Sa.

Có thể nói là tập hợp vô số hào quang để làm nên một người con gái.

Hiển nhiên, sự xuất hiện của nàng, khiến cho cảnh tượng thay đổi.

Bởi vì mọi người đều có thể nhìn ra, người con gái này, rất có khả năng dành được truyền thừa của Giang Vũ.

“Ting!”

Dây đàn của đàn cổ biến động, tiếng đàn thong thả phát ra.

Theo tiếng đàn của nàng phát ra, rất nhiều người đều bỗng duy trì yên tĩnh, sắc mặt của nhiều người càng trở nên xấu hổ.

Thứ mà bọn họ làm, bất kể là nhạc khúc hay là kỹ năng gảy đàn, đều không cùng cấp bậc với Thư Cầm Họa.

Phải nói rằng.

Cái con người Thư Cầm Họa này, danh bất hư truyền.

Cuối cùng, khúc nhạc của nàng chầm chậm vang lên, vẻ mặt tựa như yêu ma từ từ ngẩng lên, giương ánh mắt nhìn về phía Giang Vũ.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người kia, Giang Vũ bên trên Cầm Đài chậm rãi mở mắt.

“Rất tốt.”

“Nhưng mà, vẫn chưa đủ!”

Ngắn gọn hai câu, Giang Vũ lại nhắm mắt một lần nữa.

“Há!”

“Vậy mà vẫn chưa đủ!”

“Trời à, vậy cuối cùng phải như thế nào mới có thể giành được truyền thừa chứ!”

Nhìn thấy Giang Vũ nói khúc nhạc vừa nãy do Thư Cầm Họa gảy vẫn chưa đủ, mọi người lập tức trở nên kinh ngạc, nhưng mà dù gì thì, cho đến nay đã nhiều ngày như vậy, ít nhất Thư Cầm Họa còn khiến Giang Vũ mở mắt.

Lông mày Thư Cầm Họa khẽ động, gương mặt xinh đẹp không hề biến động, đứng dậy nhìn Giang Vũ cúi cúi người, lui sang một bên.

“Thánh Nữ, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách!” Trường Kiếm Không trầm giọng nói: “Mặc dù Thư Cầm Họa chưa giành được truyền thừa, nhưng hiện tại xem ra cơ hội của nàng ấy là lớn nhất, cần phải nhanh chóng nghĩ cách đi!”

Bành Tiên Nhi cau mày, đột nhiên phát hiện không thấy Vu Võ Kiệt đâu nữa.

“Hắn đâu rồi?”

Bành Tiên Nhi hỏi.

“Hả? Vừa rồi vẫn còn ở đây mà.” Trường Kiếm Không cũng nhíu chặt chân mày, rõ ràng vừa rồi tâm trí của hắn đều đặt trên người của Thư Cầm Họa, hoàn toàn không chú ý đến Vu Võ Kiệt biến mất từ lúc nào.

Mà Vu Võ Kiệt vào lúc này, đã vào đến bên trong thành Bình Giang.

“Đàn phổ đàn phổ...”

Miệng vừa lầm bầm cùng lúc lại đến cửa của võ quán nhỏ.

Quả nhiên.

Võ quán nhỏ lại tụ tập rất nhiều người, ngay ngắn tĩnh lặng nghe Dịch Phong đang ngồi trên bậc thềm gảy lục huyền cầm.

“Một bài khác, “Con Đường Bình Phàm”.”

Ca khúc kết thúc, Dịch Phong mỉm cười với mọi người.

Có lẽ là bởi vì có người xem, mỗi ngày ngồi ở chỗ này gảy lục huyền cầm dường như đã trở thành thói quen của hắn, mà mỗi ngày hắn đều tuyệt đối không thể không gảy “Con Đường Bình Phàm”.

“Ting ting ting...”

Tiếng lục huyền cầm vang lên, tất cả mọi người dưới đài đều nhắm mắt lại.

Mà Vu Võ Kiệt nằm trong góc tường ở bên kia, giương tai ra nghe, không nhịn được khen ngợi: “Bản nhạc do tên tiểu tử này gảy thật sự không cón gì để nói, theo như ta thấy còn hay hơn Thư Cầm Họa kia, ông đây lập tức sao chép lại, có lẽ có thể khiến ta cá muối chuyển mình, một hành động liền có thể giành được truyền thừa Võ Thánh ha ha ha!”

Đúng vậy.

Vu Võ Kiệt chạy đến nơi này, là vì nhớ lại lần trước đi ngang qua nghe được bản nhạc do Dịch Phong gảy, thế nên muốn sao chép lại bản nhạc này, mang đến trước mộ của Giang Vũ thử vận may.

Cuối cùng, khi dây đàn của Dịch Phong trở về yên tĩnh, Vu Võ Kiệt cũng sao chép xong toàn bộ giai điệu bản nhạc.

“Ừm, mặc dù không biết đàn người đó gảy trong tay là đàn gì, nhưng mà hiệu quả chắc cũng giống như đàn ở bên đây.”

Vu Võ Kiệt tràn đầy vui mừng cất nhạc phổ đi, ngông nghênh chạy ra khỏi thành.

Đối diện.

Đúng lúc đi qua một tên gánh phân.

Vu Võ Kiệt cau mày một cái, lập tức xông đến tên đang gánh phân nói: “Này, phàm nhân thấp hèn, không nhìn thấy ông đây sang đường hay sao, sao còn không mau nhìn đường.”

Tuy nhiên, khiến hắn không thể ngờ tới chính là, trong mắt của tên gánh phân đột nhiên hiện ra ánh vàng, một nắm túm chặt cổ của hắn, nhấn đầu hắn vào trong thùng phân.

Sau một trận đánh đập dữ dội, lúc này mới ném Vu Võ Kiệt vào trong ao, lặng lẽ rời đi.