Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 231: Không dám thử nữa




“Đế phẩm, là đế phẩm đó, tiểu thư, ta nhớ ngươi lúc rảnh rỗi cũng có gảy đàn để cải thiện tâm trạng, ngươi cũng mau chóng đi thử sức xem!”

Ở phía xa, Dương Mộc nhìn lên Cầm Đài đế phẩm đang lơ lửng trên cao, trong mắt ngập tràn cuồng nhiệt, vội vã nói với Vân Tiên Khuyết.

Vân Tiên Khuyết cũng đầy vẻ kích động, vừa định bước lên phía trước, lập tức nhớ lại lời nói của Lục Thanh Sơn.

Bước chân, lập tức dừng giữa không trung.

“Người còn nhớ lời của Lục Thanh Sơn nói về tiên đoán của nam tử kia không? Vân Tiên Khuyết nói.

“Tiểu thư, ý ngươi muốn nói là…?”

Dương Mộc trừng mắt một cái, không thể tin nổi nói.

“Đúng vậy, vị đó đã nói, mộ cổ này còn có một mối nguy hiểm lớn.”

Vân Tiên Khuyết cau mày nói: “Nếu như vị đó nói việc thánh vật bị người khác nhanh chân lấy mất đã linh nghiệm, ta thấy tiên đoán tiếp theo, cũng gần như là đúng rồi.”

Nghe vậy, hai người Dương Mộc cũng không chắc chắn mà chú ý đến.

Vốn dĩ bọn họ đối với cái tiên đoán kia căn bản không hề để trong lòng, nhưng qua sự việc thánh phẩm, khiến bọn họ cũng trở nên bâng khuâng.

“Tiểu thư, vì vậy người dự định?” Dương Mộc hỏi.

“Không đi!”

Vân Tiên Khuyết cắn răng đưa ra quyết định, thu chân lại, đồng thời nói: “Chúng ta không chỉ không đi, mà còn phải cách xa chỗ này!”

“Được, được thôi!”

Hai người Dương Mộc gật đầu, trong lòng không nhịn được mà bội phục Vân Tiên Khuyết.

Dưới đế phẩm, Vân Tiên Khuyết lại có thể thật sự vì lời tiên đoán kia mà nhẫn nhịn, chỉ với quyết đoán này, đủ để khiến bọn họ tự nhận làm không được.

“Bắt đầu thôi!”

Giang Vũ trịnh trọng nói.

Lời vừa truyền xuống, ánh sáng vàng của thân thể hắn dao động một cái rơi lên phía trên Cầm Đài, sau đó chầm chậm ngồi xuống nhắm mắt lại.

“Ta lên trước.”

Thấy vậy, một nữ tu sĩ bên trong đám người ôm đàn đi đến, sau đó ngồi xuống đất bắt chéo chân.

Sau đó.

Một đàn khúc du dương, chậm rãi đàn lên.

Mà đám người cũng thức thời duy trì yên tĩnh, căng thẳng quan sát động tĩnh của Giang Vũ.

Nhưng khiến người khác không ngờ tới chính là, một khúc nhạc vang lên, Giang Vũ đang ngồi bắt chéo chân trên Cầm Đài, ngay cả mắt cũng không mở ra.

Sắc mặt nữ tu sĩ có chút khó coi.

Mà một số người khác đều cùng lúc thở dài một hơi, càng thêm căng thẳng.

Bởi vì thật sự mà nói, vừa rồi nữ tu sĩ kia thật sự đàn không tệ, nhưng mà đàn một lúc vẫn không thể khiến Giang Vũ mở mắt, đủ để biết được, muốn giành được truyền thừa, căn bản không hề đơn giản.

“Vậy tiền bối, ta đàn thêm một bản khác.”

Nữ tu sĩ kia cắn cắn môi, không hề nản lòng.

“Mỗi người chỉ có ba lần cơ hội, sau ba lần, tước đoạt tư cách.” Lúc này, Giang Vũ ngồi khoanh chân trên Cầm Đài truyền ra giọng nói trầm lặng.

Nghe thấy vậy, sắc mặt nữ sĩ kia lập tức trắng bệch.

Mà những người khác cũng kinh hãi rối bời, vốn dĩ đám người còn rục rịch manh động, cũng bắt đầu không dám tự tiện di chuyển, xem ra muốn nắm bắt cơ hội thừa nước đục thả câu, là không thể được.

Không ngoài dự đoán của đám người, sau khi nữ sĩ lại đàn thêm một khúc, Giang Vũ vẫn không hề mở mắt như cũ.

Như vậy.

Thời gian chầm chậm trôi qua, trong lúc đó có rất nhiều tu sĩ lên thử, Đệ Ngũ Trường Không và Bành Tiên Nhi cũng lên thử một lần, nhưng đều như cũ không hề khiến Giang Vũ động lòng dù chỉ một chút, ngược lại còn lãng phí vô ích một lần cơ hội.

“Lão Không, truyền tin về Thiên Kiếm Môn, dùng tốc độ nhanh nhất để thu thập đàn phổ tốt nhất thiên hạ, sau đó mang đến đây trong thời gian nhanh nhất.” Bành Tiên Nhi lập tức nhìn về phía Trường Kiếm Không ra lệnh.

“Vâng, tiểu thư.”

Trường kiếm Không vội vã chạy đi.

Thấy vậy, Đệ Ngũ Trận cũng không chịu thua, bắt đầu thông báo cho Xuy Tuyết Sơn Trang, triệu tập lực lượng trong phái thu thập đàn phổ.

Vốn dĩ loại hành vi gian lận này, theo lý mà nói Giang Vũ sẽ không thể cho phép, dù sao Giang Vũ cũng từng nói rất rõ, chỉ có người viết ra đàn phổ mới có thể được hắn truyền thừa.

Nhưng khiến người khác bất ngờ chính là, Giang Vũ không hề ngăn cấm việc làm của đám người Bành Tiên Nhi,.

Vì vậy, một số thế lực khác cũng nhao nhao bắt chước, càng không ít người lôi kéo viện trợ ở bên ngoài.

Một lúc sau đó.

Bên ngoài Bình Giang, người tập hợp càng lúc càng nhiều.

Nhưng mà từ đầu đến cuối, ngay cả tư cách khiến Giang Vũ mở mắt đều không có.

Đàn Phổ mà Thiên Kiếm Môn và Xuy Tuyết Sơn Trang đưa tới, cuối cùng cũng nằm trong tay của Bành Tiên Nhi và Đệ Ngũ Trường Không.

Sau đó, bọn họ lựa chọn vài bản tốt nhất trong các bản đàn phổ, tiếp đó vài người thay phiên nhau lên thử.

Nhưng mà hiệu quả vẫn không đủ hài lòng như cũ.

Không chỉ Đệ Ngũ Trận và Trường Kiếm Không cùng vài người khác không còn cơ hội, Đệ Ngũ Trường Không và Bành Tiên Nhi, mỗi người cũng chỉ còn một lần cơ hội.

Sắc mặt hai người khó coi.

Không có đủ lòng tin, nên đã không dám thử nữa.

Nhưng sự việc, đã dần dần rơi vào tình thế căng thẳng.

Bởi vì nhiều ngày gần đây, các tu sĩ ở dưới sân căn bản đều đã thử hết rồi, nhưng mà từ đầu đến cuối, không có người nào có thể làm cho Giang Vũ mở mắt, càng đừng nói đến là khiến hắn vừa ý.