Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2290 - Có muốn cùng nhau hay không 2




Mặc dù lời nói như thế, nghĩ lại lúc trước Phùng Mặc Phong hèn hạ đánh lén đệ tử Tân Kiếm Tông, lại nghĩ đến hơn mười môn nhân đáng thương mất mạng, người thanh niên áo đen có chút căm giận bất bình, không nhịn được nhổ nước bọt!

“Phi!”

“Tiểu nhân này cứ thế mà chết đi, đúng thật là lợi cho hắn! Kiếp sau nếu như còn gặp được bản đại gia, nhất định phải khiến cho hắn trải nghiệm một chút kết cục làm người xấu!”

Tuy con cóc nghe không hiểu nhiều lời này, cũng là lần đầu tiên đối mặt với Phùng Mặc Phong, nhưng đã khắc sâu hành động vô sỉ của lão già này, không nhịn được cũng học theo người thanh niên áo đen nhổ một cái!

“Khẹc!”

Ai ngờ được, cái miệng rộng kia lại phun ra quá nhiều nước miệng đặc, quả thực là bao trùm toàn bộ thi thể Phùng Mặc Phong.

Đệ tử ở xung quanh nhìn đến rợn cả người, người thanh niên áo đen cũng là bất ngờ hả giận không ít, trong mắt vô cùng thoải mái, lên tiếng tán dương với con cóc!

“Huynh đệ phun tốt lắm, phong thái này của ngươi, gần với bản đại gia!”

Cho dù tán dương này vẫn là không dễ nghe, nhưng người thanh niên vừa rồi kéo theo con cốc, bây giờ nó cũng phản ứng lại đối phương có ân cứu mạng, nên cũng cười vui vẻ gật đầu.

“Ha ha ha, quá khen quá khen!”

Ngắn ngủi mấy câu, tiêu hết hiểu lầm, trong lúc bất tri bất giác, hai bên đã trở nên quen thuộc, quan hệ cũng thay đổi vô cùng hòa hợp.

Đúng vào lúc này.

Phía chân trời truyền đến tiếng thét to nổi giận, mấy đạo khí tức cường hoành phi độn đến!

“Đệ tử Thiên Nguyên Tông nghe lệnh, chém giết những gian tặc này!”

“Hôm nay không màng bất kỳ loại giá nào, cũng nhất định phải khiến bọn chúng hồn phi phách tán!”

Tiếng gào thét vang vọng, trăm ngàn đệ tử đều bị bừng tỉnh.

Sát ý sôi trào vang vọng ở bốn phá, trước mắt thế cục trở nên nguy hiểm, cho dù con cóc và người thanh niên áo đen có chiến lực phi phàm, phối hợp cũng càng thêm ăn ý, nhưng song quyền cũng là khó địch lại được bốn tay, càng hiểu rõ hơn không thể kéo dài thời gian với Thiên Nguyên Tông có vô vàn vô tận môn nhân.

Nếu như tiếp tục giằng co thêm mấy giây, đợi đến khi toàn bộ cao thủ Thiên Nguyên Tông đế đây, hôm nay chắc chắn lành ít dữ nhiều!

Dưới tình thế cấp bách.

Con cóc một tay nắm chặt xây kích, thân hình nghiêng về phía trước, gấp gáp la lên với mấy người ở sau lưng!

“Mau! Tất cả đều trèo lên lưng của ta!”

Dịch Phong và người thanh niên áo đen cũng không quan tâm suy nghĩ được nhiều, vừa ngăn cản thế công bốn phía, vừa đẩy con ốc lên leo lên lưng con cóc!

Một khắc sau.

Con cóc nhún người nhảy một cái, lao vọt thẳng về phía đường dốc ở núi rừng rậm rạp, thân ảnh to lớn tung bay mấy trượng, chớp mắt đã chui vào trong Nhạn Đãng Sơn vô tận.

Mặc cho đệ tử ở sau lưng đuổi theo như thế nào, cũng chỉ có thể nhìn thấy thân cây và bụi đất tung bay, đứng nhìn tiểu đội cổ quái này, biến mất ở trong tầm mắt.

Cho dù là trên không trung có rất nhiều cao thủ chạy đến, đến tông chủ Thiên Nguyên Tông, cũng cắn răng nghiến lợi không có cách nào để dùng!

Nhạn Đãng Sơn kéo dài mấy trăm dặm, rừng rậm không thấy mặt trời.

Cho dù là bọn họ, có thể phi độn trên không trung truy tìm, nhưng cũng không thể nhìn được thân ảnh che giấu ở trong chô sâu kia, chỉ có thể trầm giọng hạ lệnh, phát tiết lửa giận trong lòng!

Đợi đến khi cấp bách xông vào bảo khố.

Chỉ thấy động phủ có chút trống trải, bây giờ tài bảo còn sót lại, còn chưa đến bảy phần, nhiều năm vất vả tích lũy, nhất thời hóa thành mây khói.

Lập tức Kim Trấn Viễn tức giận đến lên tiếng gào thét!

“Truyền lệnh xuống, tất cả môn nhân bắt đầu lục soát núi, cho dù là biến Nhạn Đãng Sơn hóa thành đất vụn, cũng phải tiêu diệt được đám gian tặc này!!!”

Vừa mới dứt lời, đã phun ra một búng máu, dưới sự sợ hãi đưa tay đỡ của mọi người, bị cấp bách đưa về đại điện tông chủ dưỡng bệnh.

Trời còn chưa sáng.

Toàn bộ thành đô Thiên Nguyên đã hỗn loạn thành một đoàn, chuyện lớn kinh thiên bảo khố của Thiên Nguyên Tông bị trộm, truyền khắp mấy trăm tông môn trong khu vực, khiến cho các thế lực ở khắp nơi biên cảnh Liệt Hỏa Quốc vô cùng chấn động.

Chớp mắt đã qua nửa ngày.

Con cóc cõng mấy người nhảy ở trong rừng rậm, đã đi xa năm trăm dặm, gần như đã rời khỏi phạm vi Nhạn Đãng Sơn, không còn thấy truy binh nữa, nó mới ngã đầu xuống đất liên tục thở dốc.

Mấy người cũng nằm thẳng ra mặt đất, mở lớn miệng thở hổn hển.

Cũng không biết nghỉ ngơi bao lâu, mọi người vừa mới từ bước ngoặt của cái chết đi ra lấy lại được sức, con cóc vẫn còn thở hổn hển, rõ ràng tiêu hao không nhỏ!

Thấy thế, Dịch Phong và người thanh niên áo đen, cùng với con ốc sên đều nhích lại gần, lo lắng chăm sóc, trong thần sắc của con ốc sên dần dần hiện lên vẻ tự trách, âm thầm cúi đầu không nói một lời, hình như trong lòng đã quyết tâm quyết định cái gì.