Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2253 - Làm một vố 2




Hắn vẫn còn đang yên lặng nhìn kỹ, người thanh niên áo đen ngồi đối diện cũng đã có chút không ngồi yên được nữa.

Chỉ nhìn một lúc, đáy mắt đã hiện lên lửa giận.

May mà Dịch Phong kịp thời dùng ánh mắt ám chỉ, người thanh niên mới không nổi giận xuất thủ.

Hình như người thanh niên cực kỳ bất mãn với biểu hiện của Dịch Phong, chân mày hơi nhíu lại.

Dịch Phong cũng không lập tức giải thích, mà bưng một chén rượu nhạt lên, quay người về phía bàn nhỏ bên cạnh thấp giọng tìm hiểu.

“Các vị, làm phiền hỏi một chút.”

“Đãng Kiếm Tông này là tông môn gì, vì sao mọi người đều e sợ như thế? Vì sao bọn họ lại thu tiền tháng của quán nhỏ này?”

Tiếng hỏi vừa vang lên, mấy người bàn bên đều đưa mắt nhìn nhau.

Chỉ có một vị lão giả mặt hiền lành có lòng tốt, thấp giọng nói mấy câu với Dịch Phong.

“Thiếu hiệp, ngươi có chỗ không biết.”

“Đãng Kiếm Tông này chính là đại tông tu chân ở biên cảnh Liệt Hỏa Quốc ta, có cảnh giới thất phẩm, đời đời chiếm đóng khu vực mười dặm Nhạn Đãng Sơn, tông môn danh môn thật sự không dám đắc tội!”

“Tục dân chúng ta sao dám chọc vào những người tu chân này? Chỉ có của đi thay người, ẩn nhẫn cầu đường sống.”

“Thiếu hiệp, giang hồ hiểm ác, vẫn là ít gây tai họa thì tốt hơn…”

Nghe thấy lời nói khuyên giải, Dịch Phong âm thầm hành lễ cảm ơn.

Vừa mới quay người đặt chén rượu xuống, đã thấy người thanh niên áo đen ngồi cùng bàn lửa giận khó bình, trầm giọng nhìn chăm chú về phía hắn!

“Huynh đệ!”

“Những tên đáng chết này chẳng qua chỉ là một đám rác rưởi, tại sao ngươi lại muốn ngăn cản ta?!”

Lời nói này đúng là không sai.

Phương thế giới này dùng cảnh giới chiến lực để phân chia đẳng cấp tông môn, từ thấp đến cao chia làm, Khai Mạc Cảnh, Dưỡng Khí Cảnh, Thiên Quan Cảnh, Thái Sơ Cảnh, Thần Phủ Cảnh, Thiên Dương Cảnh, Nguyên Anh Cảnh, mấy đại cảnh giới này theo thứ tự lần lượt đối ứng với đẳng cấp tiên môn, thập phẩm là thấp nhất.

Về phần cảnh giới cao hơn, đã không phải là điều người thường có khả năng biết được.

Tông môn này chẳng qua chỉ là cấp thất phẩm, sự tồn tại mạnh nhất cũng chỉ là Thiên Quan Cảnh, bây giờ đối với Dịch Phong và người áo đen mà nói, hoàn toàn đúng là rác rưởi.

Có điều, nhìn thấy con hàng này đã sắp không kìm nén được lửa giận, rõ ràng không phải dăm ba câu là có thể khuyên nhủ.

Dịch Phong chỉ có thể thấp giọng kéo hắn đến một bên đường.

“Không phải ta ngăn ngươi, mà lúc này ra tay là không cần thiết.”

“Cho dù ngươi giết mấy tên chó săn này, cũng chỉ có thể giúp quán nhỏ này nhất thời, đợi đến khi chúng ta rời đi, một nhà lão chưởng quỹ sẽ phải gánh vác nhiều lửa giận hơn, loại cách giúp này có hại mà không có tác dụng gì, cũng không có cách nào giải quyết được nguồn gốc của vấn đề.”

Nghe nói như thế, hai mắt người thanh niên áo đen sững sờ.

“Giải quyết được nguồn gốc của vấn đề…”

“Ý của ngươi là?”

Nghe xong, Dịch Phong mỉm cười nói nhỏ vào lỗ tai.

“Lúc trước không phải ngươi mới nói, thỉnh thoảng nên làm một vố sao? Cơ hội có sẵn chẳng phải đến rồi sao? Đầu tiên chúng ta kiên nhẫn, đợi đến khi tìm hiểu rõ nguồn gốc của nó, tiếp đó một mẻ hốt gọn, chẳng phải đẹp rồi sao?”

Nghe nói như thế, cuối cùng trong mắt người áo đen cũng lộ ra vẻ giật mình, trên mặt lộ ra nụ cười thâm ý.

“Chậc chậc chậc…”

“Ngươi đúng thật là xấu xa, bản đại gia rất thích!”

“Không ngờ được thời gian mấy năm, ngươi hình như càng lão làng hơn trước kia không ít, vẫn là chiêu này của ngươi tốt, làm theo ngươi nói, một lúc nữa huynh đệ chúng ta đi làm một vố!”

“Lần này nhất định phải kiếm lời đủ vốn, nhanh chóng tìm một chỗ tiêu sái một chút!”

Hai người ăn ý với nhau, giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì quay trở lại bàn rượu.

Lập tức nhìn thấy mấy người tu chân mặc áo bào tro ngạo nghễ rời đi, lão chưởng quỹ trong cửa hàng khóc sướt mướt, bọn họ cũng không còn hứng thú uống rượu, yên lặng theo những người kia rời đi.

Một đường yên lặng đi theo, bước lên thềm đá đi thẳng đến sườn Nhạn Đãng Sơn.

Mấy tu sĩ tu chân kia chẳng qua là cảnh giới Khai Mạch thấp kém nhất, căn bản không có cách nào phát giác được sự có mặt của hai người, một đường có thể nói là thần không biết quỷ không hay, mãi đến khi trà trộn vào trong tông môn, hai người đứng ở đại điện mái cong, đệ tử tuần tra lui tới cũng không hề hay biết.

Lúc này mấy tên đệ tử áo bào màu tro đã đi vào đại điện, bẩm báo thu hoạch ngày hôm nay.

Chưa đến mấy giây.

Trong điện đã truyền ra từng trận tiếng mắng chửi, ngữ khí vô cùng tàn ác!

“Phế vật!”

“Đều là một đám phế vật!”

“Đến mấy quán rượu dưới chân núi cũng khó uy hiếp, thật sự là làm tổn hại đến uy danh Đãng Kiếm Tông ta! Nếu như người người đều vô năng như các ngươi, trên dưới bản tông còn không phải là ăn không khí sống sao?”

Tiếng mắng không có một chút phong độ nào, quả thật giống như lời đồn, có thể so với mấy tên thổ phỉ liều lĩnh.