Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2252 - Làm một vố




Hình như đã nhìn nhiều thành quen, lập tức mỉm cười cầm tiền nhanh nhẹn rời đi.

Nhìn động tác nhanh nhẹn kia khiến ngực Dịch Phong quặn đau, chỉ cảm thấy lòng đang rỉ máu. Cũng không phải hắn keo kiệt, thật sự là mấy năm nay phiêu bạt, đã ăn hết sạch vốn liếng, cuộc sống khó khăn.

Trước mắt nhìn thấy thanh niên ngồi đối diện cũng cả mặt mệt mỏi, trong lòng Dịch Phong càng thêm áy náy, hai người cứ như thế ngồi ngượng ngùng, ăn ý không có người nào nói ra một lời.

Mãi đến khi hũ rượu hoa đào lớn được đặt lên trên bàn.

Đột nhiên dường như người thanh niên áo đen như sống lại, bận rộn rót rượu cho hai người!

Một chén rượu vào bụng, cả người vô cùng ấm áp.

Hai người mới dần dần bắt đầu lên tiếng nói, thương nghị tương lai nên đi con đường nào.

Dịch Phong bất đắc dĩ thở dài, thay thanh niên rót đầy chén rượu.

“Ai…”

“Cứ tiếp tục như thế nữa, hai chúng ta sẽ phải cùng nhau uống gió tây bắc, thật sự khổ cho huynh đệ, đi theo ta một đường lánh nạn, cũng không có được thời gian mấy ngày sống yên ổn, phần nhân tình này tương lai Dịch Phong ta chắc chắn sẽ báo đáp.”

Người thanh niên nghe xong cười một tiếng, tràn ngập tiêu sái.

“Này!”

“Bản đại gia đã sớm quen với thời gian phiêu bạt giang hồ, chút chuyện nhỏ này tính là cái gì!”

Hai người chạm cốc một hơi cạn sạch, lập tức rượu đã uống hết hơn phân nửa.

Lúc này trong mắt người thanh niên mới dần dần lộ ra vẻ phiền muộn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn lại Dịch Phong.

“Huynh đệ.”

“Không phải ta nói ngươi, ngươi vẫn là quá lương thiện! Một đường đi này của chúng ta, mẹ nó có rất nhiều cơ hội có thể làm một vố, ngươi cần gì phải nói cái gì mà không ăn trộm không cướp, đây không phải là đầu óc cứng rắn sao!”

“Bản đại gia cũng không bảo ngươi đi bắt nạt bách tính, thoảng thoảng đánh hang ổ của mấy tên sơn tặc, đó cũng là trừ hại cho dân, có cái gì không tốt?”

“Thật sự cứ tiếp tục như thế, đời này ta cũng không trả nổi được nợ thiếu của ngươi, càng đừng nói đến, chúng ta còn phải trở về làm chuyện lớn báo thù.”

Nghe thấy lời này, Dịch Phong có chút dở khóc dở ười.

Rõ ràng bản thân mình lánh nạn không quan tâm được cái gì, con hàng này còn nghĩ đến thu thập thêm, đúng thật là nguyên liệu trời sinh gây chuyện thị phi.

Có điều suy nghĩ cẩn thận một chút, cũng đúng là giải quyết được khó khăn trước mắt, tiếp đó suy nghĩ thêm con đường tương lai, có thù không báo không phải quân tử, Thánh Địa đáng chết kia nhất định phải đánh một trận!

Dịch Phong khẽ gật đầu, tạm thời đồng ý.

“Ngươi nói rất có đạo lý.”

“Lần sau, nếu như lần sau chúng ta gặp phải sơn tặc, huynh đệ chúng ta sẽ làm một vố!”

Nghe thấy lời nói lần sau nhất định làm, thanh niên bất đắc dĩ thở dài.

Người thanh niên dứt khoát không nói thêm lời nào về đề tài này nữa, âm thầm suy nghĩ có nên thừa dịp gần đây nhàn rỗi, nhận một vài cuộc làm ăn đánh người gì đó không.

Mấy năm nay chỉ có thể lánh nạn, vẫn luôn không làm việc, đương nhiên không có tiền và thời gian đi tiêu sái, cũng không biết muội tử Ly Hoa Cung kia như thế nào, nhảy múa có tiến hộ hay không…

Đúng vào lúc hai người đang yên lặng uống rượu mỗi người có tính toán của riêng mình.

Đột nhiên.

Xung quanh truyền đến một trận tiếng ồn ào!

“Xin tiên trưởng thư thả mấy ngày, quán nhỏ thật sự không có nổi năm trăm lượng bạc!”

“Vớ vẩn! Các ngươi mở tiệm ở địa bàn Đãng Kiếm Tông ta, đương nhiên mỗi tháng đều phải nộp tiền thuê hàng tháng, nếu không có Đãng Kiếm Tông ta che chở, dựa vào mấy người phàm phu tục tử các ngươi, sao có thể sinh sống ở biên cảnh loạn lạc này?”

“Đây… Quán nhỏ chúng ta chẳng qua là kiếm chút tiền vất vả, một nhà đều dựa vào quán nhỏ này để sống tạm mà thôi, đến một năm cũng không có nổi năm trăm lượng, xin tiên trưởng minh giám!”

“Không có nổi? Ta không cần biết ngươi bán con hay là làm như thế nào, tóm lại nếu như không có nổi tiền thuê tháng, sau này đừng nghĩ đến chuyện mở quán ở đây nữa! Đãng Kiếm Tông ta là đại tông tu chân, các ngươi có biết hậu quả chọc tức bản tông không!”

“Tiên trưởng! Tiên trưởng khai ân!”

Trong lời nói cầu khẩn đã tràn ngập tiếng nức nở, có không ít người bị kinh động ngoái nhìn lại.

Dịch Phong và người thanh niên áo đen cũng tò mò nhìn chăm chú.

Lúc này mới thấy trong quán nhỏ có mấy tu sĩ áo bào tro đang đứng đó, một bộ dáng vẻ cao cao tại thượng, mặc cho lão chưởng quỹ đau khổ cầu xin tha thứ, cũng không có chút động lòng nào.

Cảnh tượng kia thật sự vô cùng thê thảm, không khỏi kiến cho lòng người sinh ra thương hại.

Cổ quái là, xung quanh ngồi đầy khách nhân lui tới, nhưng lại không có người nào dám lên tiếng, tất cả đều im lặng dòm ngó nhìn lại, giống như sợ chọc phải tai họa vậy.

Dịch Phong để ý đến trang phục thống nhất của những người kia, rồi lại nghĩ đến lời nói vừa rồi, trong lòng đã hiểu rõ, có lẽ những tu sĩ trẻ tuổi này xuất thân tông môn, rất có thế lực, tuyệt đối không phải loại người thường có khả năng chọc vào.