Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2227 - Làm kẻ địch của thiên hạ thì có thế nào 2




“Hắn bây giờ chính là dầu hết đèn tắt, các ngươi có đần gần vạn người, cho dù một người một ngụm nước miếng, cũng đủ để nhấn chìm hắn! Loại chiến đấu tất thắng này, vì sao còn chưa động thủ?”

“Lẽ nào còn muốn thánh địa ta đích thân xuất thủ, giải quyết tên phản đồ này thay Nam Ly Quốc các ngươi?”

“Hả?!”

Sau khi môn nhân thánh địa trợn mắt tạo áp lực, mỗi đại tông môn chỉ có thể kiên trì hành lễ!

“Mấy vị đại nhân nói rất có lý, chúng ta ra tay đi!”

“Mọi người cùng nhau xông lên, tiêu giệt tên gian tặc này!”

Thuận theo từng tiếng la lên, cuối cùng tu sĩ dày dặc dâng trào lòng dũng cảm, lần lượt cầm kiếm phi độn trong mây, thân ảnh bao trùm đất trời khó mà tính hết, hoàn toàn vây kín Đoạn Hồn Nhai!

Nhìn thân ảnh thấu trời.

Dịch Phong cất hồ lô rượu đi, nắm chặt trường kiếm dậm chân, không còn một chút quyến luyến bận tâm nào nữa, trong mắt chỉ có ý chí chiến đấu sôi trào!

Cái gì mà danh môn chính phái…

Cái gì mà thánh địa ra vẻ đạo mạo!

Hôm nay, nhất định phải khiến cho những tên tiểu nhân này mất mạng ở đây, cho dù là chết, cũng phải kéo đủ người chôn theo!

Vào thời khắc hắn sắp sửa cầm kiếm tấn công.

Đột nhiên.

Một đạo bóng đen từ trên trời giáng xuống, cứ như thế ngăn ở trước người hắn!

Chỉ một đòn phất tay, cứ như thế đánh bay mấy chục người xông lên đầu tiên, thủ đoạn phi phàm chấn nhiếp toàn trường, thân ảnh thấu trời cũng vì đó mà dừng lại!

Nhìn thấy rõ bóng lưng quen thuộc kia, Dịch Phong cả mặt khó có thể tin.

“Ngươi…”

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, vào lúc chính bản thân mình bị bằng hữu xa lãnh, tên gia hỏa mặt dày mày dạn không có duyên phận gì với mình này, cứ như thế từ trên trời giáng xuống đích thân chi viện.

Người thanh niên áo đen cũng vô cùng yên lặng, chậm rãi đưa tay cắt ngang lời nói của Dịch Phong.

Tiếp đó hắn ta nhìn về phía quần hùng ở bốn phía đất trời, lạnh giọng lên tiếng.

“Bản đại gia vừa mới đi ngang qua, nghe thấy hình như chỗ này rất náo nhiệt, cho nên mới đến xem một chút, không ngờ được, người trong cuộc lại là chủ nợ của bản đại gia.”

“Nếu đã như vậy, chuyện này bản đại gia phải quản một chút rồi.”

“Bản đại gia một đời làm việc, coi trọng ân oán rõ ràng, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện đương nhiên, nếu như các ngươi giết chủ nợ của ta, ta trả nợ cho ai đây?”

“Các ngươi muốn giết hắn, đầu tiên phải hỏi một chút bản đại gia có đồng ý hay không đã!”

Một chiêu chấn cho tất cả mọi người yên lặng, lời nói càng là vô cùng bá khí.

Trong mắt các đại tông môn lộ ra vẻ kiêng kỵ, trong lòng môn nhân thánh địa cũng biết người đến bất phàm, thần sắc trở nên tế nhị hơn.

Đối mặt với một Dịch Phong, bọn họ truy sát cả một đêm còn khó phân thắng bại, hao phí nhân lực tinh lực đã vượt xa dự liệu, lại cộng thêm cao thủ không biết tên này, thế cục đã trở nên không ổn.

Nếu như người này may mắn bỏ chạy, e rằng tương lai sẽ có phiền toái vô cùng vô tận.

Nghĩ đến đây.

Môn nhân thánh địa nhìn nhau gật đầu, người dẫn đầu tiến lên một bước lên tiếng thăm dò.

“Các hạ.”

“Việc này không liên quan đến ngươi, chúng ta chỉ muốn diệt trừ gian tặc này. Chỉ cần ngươi không nhúng tay vào việc này, thì đương nhiên có thể bình yên rời đi, Tuyết Nguyệt Thánh Địa ta chắc chắn sẽ nhớ đến phần ân tình này của các hạ.”

“n tình của Tuyết Nguyệt Thánh Địa ta có trọng lượng như thế nào, có lẽ trong lòng các hạ cũng hiểu rõ?”

“Về phần nợ mà ngươi nói, tuy chúng ta không biết gian tặc này cho ngươi lợi ích gì, nhưng chúng ta đều có thể trả nợ gấp mười lần, như vậy, các hạ cũng không còn lý do gì tiếp tục là địch cùng với chúng ta.”

“Bởi vì có cái gọi kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, các hạ là người thông minh, lựa chọn như thế nào có lẽ không cần chúng ta nhiều lời đúng không?”

Mấy câu nói đến không có sơ hở, không chỉ thể hiện dùng ân tình của thánh địa hứa hẹn, còn nói thẳng tình nguyện trả giá gấp mười lần dọn dẹp tất cả nợ nần.

Cái bánh lớn này, vừa mới lên tiếng đã là người lão làng.

Lập tức.

Có không ít thiên kiêu tông môn mắt đều lộ ra vẻ đố kỵ, hận không thể để cho bọn họ mới là thanh niên mặc áo đen kia.

Cảm nhận được ánh mắt hừng hực từ bốn phía, môn nhân thánh địa cả mặt tự hào, trên khuôn mặt mỉm cười, lộ ra cảm giác ưu việt vô cùng chắc chắn.

Ai ngờ được một khắc sau, người thanh niên mặc áo đen kia lại cười lạnh thành tiếng!

“Tuyết Nguyệt Thánh Địa?”

“Các ngươi có cái thể diện gì, cũng xứng để cho bản đại gia tránh đường?”

“Hơn nữa, nợ của lão tử lớn bằng trời, dựa vào các ngươi cũng dám tuyên bố trả giá gấp mười lần món nợ đó? Lời khoác lác không biết trời cáo đất rộng này, đánh lừa trẻ con còn tạm được!”

“Nhìn là biết các ngươi là nói linh tinh đã quen, người nào cũng dám lừa gạt, cũng không nhìn một chút xem bản đại gia là ai! Đúng thật là nòng nọc trên người cóc thối, mẹ nó khoe khoang cái gì chứ!”